Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng cô rất áp lực, cho nên muốn ra ngoài thả lỏng một chút.
Đi đến nửa chừng, điện thoại reo lên, là Dương Liễu gọi tới.
“Sao vậy? Có chuyện gì?”
Mộ Thiển biết tình huống của Dương Liễu.
Cô ta bị HIV, mặc dù tình huống có thể khống chế, nhưng không thể chữa trị.
Mấy show diễn lúc trước đều từ chối, công ty đền không ít tiền bồi thường.
Nhưng Tư Cận Ngôn chưa nói gì, dù sao sức khỏe của Dương Liễu vẫn quan trọng hơn, Mộ Thiển bày tỏ có thể thông cảm.
“Chị… Chị Thiển.” Vừa bắt máy, Dương Liễu im lặng mấy giây mới nói, thái độ ngập ngừng khiến Mộ Thiển nhận thấy cô ta chắc chắn là có chuyện gì đó.
“Có gì thì nói thẳng.”
“Hôm nay… Tôi có thể ra ngoài một đêm không?”
“Lý do.”
“Ngày mai anh Cận Ngôn sẽ xuất viện, chị cũng biết chuyện lúc trước đã gây ra vết thương không thể bù đắp cho anh Cận Ngôn, tôi rất áy náy, cho nên muốn cho anh ấy một bất ngờ nhân dịp xuất viện.”
Cô ta nói rất trôi chảy, Mộ Thiển không hề nghi ngờ, không biết để bình ổn cảm xúc, không biểu hiện quá rõ ràng, Dương Liễu đã viết lời thoại từ trước, đọc trôi chảy rồi nhìn giấy mà nói.
“Được rồi, có thể.”
Người trông coi Dương Liễu là do Mộ Thiển an bài.
Bây giờ Dương Liễu muốn ra ngoài, cô sẽ không ngăn cản.
“Chị Thiển, tôi còn có một yêu cầu quá đáng.”
“Nói.”
Mộ Thiển rất lạnh lùng, thái độ xa cách với cô ta.
Trước kia cô đối xử vô cùng tốt với cô ta, nhưng vẫn bị lợi dụng, trong lòng Mộ Thiển hơi kháng cự.
“Tôi muốn chị đi cùng tôi.
Tôi mua một căn nhà ở ngoại ô phía bắc, đồ đạc đều đưa qua đó, thời gian hơi eo hẹp, tôi sợ người hầu làm không tốt nên muốn chị đi cùng tôi xem thử.”
“Căn nhà?”
“Đúng thế.
Anh Cận Ngôn thích yên tích, trước kia tôi phát hiện căn nhà ở ngoại ô phía bắc có phong cảnh rất đẹp, cho nên muốn tặng nó cho anh Cận Ngôn.
Tôi vốn cho rằng mấy ngày nữa anh ấy mới xuất viện, ai ngờ lại là ngày mai.”
“Được rồi, tôi chờ cô ở đâu? Thôi, để tôi đi đón cô.”
Mộ Thiển cúp điện thoại rồi gọi cho Dật Phong, hỏi: “Dương Liễu có mua nhà ở ngoại ô phía bắc không?”
Lúc trước cô đã kêu Dật Phong điều tra kỹ về Dương Liễu, nhưng có một số việc Mộ Thiển không để ý, Dật Phong lại rất rõ ràng.
“Có, là một căn nhà có sân, phong cảnh rất đẹp.”
“Đã biết.”
Suy cho cùng, Mộ Thiển vẫn đề phòng Dương Liễu, không thì sẽ không gọi cho Dật Phong để xác nhận.
Sau khi nhiều chuyện xảy ra, Mộ Thiển thật sự không thích Dương Liễu, thậm chí chán ghét cô ta.
Nhưng vì đề cập tới Tư Cận Ngôn, hơn nữa Dương Liễu lại mắc HIV nên cô cũng thả lỏng cảnh giác.
Cô gọi một chiếc taxi đến bệnh viện, chờ Dương Liễu ở cửa khu nằm viện.
Cô ta là người của công chúng, ra ngoài đeo kính râm và khẩu trang, bảo vệ bản thân rất kỹ càng.
Trên xe, Dương Liễu nói địa chỉ cho tài xế, sau đó đi thẳng tới chỗ ngôi nhà.
“Chị Mộ, cảm ơn chị.” Dương Liễu quay sang nhìn Mộ Thiển.
“Đừng khách sáo với tôi.
Nếu không phải vì Tư Cận Ngôn thì tôi nghĩ chúng ta sẽ không còn liên quan tới nhau.”
Sau khi chuyện lần đó xảy ra, để bảo vệ Tư Cận Ngôn, Dương Liễu đã lấy cả tính mạng của mình để bảo vệ anh ta, Mộ Thiển còn rất cảm động, ít nhất chứng minh cô ta còn chưa mất hết lương tâm.
“Ha ha ha, tôi biết, tôi biết.” Dương Liễu cười xấu hổ, không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai người đến chỗ cột móc ở ngoại ô phía bắc.
“Bác tài, dừng xe ở đây đi.” Dương Liễu chỉ vào ngã rẽ đằng trước.
Xe taxi dừng lại, Dương Liễu thanh toán tiền, hai người xuống xe.
Ven đường được lắp đèn đường, cô và Dương Liễu đi dạo trên đường, dưới bầu trời đầy sao và trăng.
“Chị Thiển, chị không hận tôi chuyện lần trước à?” Dương Liễu không nhịn được hỏi.
“Hận cô thì có ích gì? Hận cô thì có thể thay đổi sự thật sao? Chuyện đã rồi, chỉ có thể nhìn