Thượng Quan Uyển Nhi vẫn nhắm mắt thổi huyên, không bị tiếng động bên ngoài ảnh hưởng.
Cẩm Dung đi lấy một chiếc chăn đắp cho Mộ Thiển, vỗ vai cô rồi giơ ngón cái cô vũ.
Tiếng huyên truyền ra, Mộ Thiển từ lạnh lẽo bắt đầu cảm thấy khô nóng.
Nóng lạnh luân phiên, dấu hiệu phát bệnh giống hệt Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển sợ ảnh hưởng tới Thượng Quan Uyển Nhi nên vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng vì lúc nãy mới bị lấy nhiều máu nên thân thể vô cùng suy yếu, không lâu sau đã ngất xỉu.
Cô hôn mê, nhưng công việc của Cẩm Dung và Thượng Quan Uyển Nhi vẫn không dừng lại, tiếp tục chữa bệnh cho Mặc Cảnh Thâm.
Lại là một tiếng trôi qua, tất cả mới xong xuôi.
“Cẩm Dung, dẫn chúng rời đi, máy bay trực thăng đậu trên sân thượng.” Thượng Quan Uyển Nhi cởi đồ bảo hộ và găng tay, sau đó muốn rời đi
“Thiếu chủ, ngài muốn đi đâu vậy?” Cẩm Dung hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước, nhìn thoáng qua Cẩm Dung rồi lại nhìn Mộ Thiển nằm trên giường bệnh.
Bà bước tới, nâng tay chạm vào sợi tóc của cô, sau đó cúi người hôn lên trán cô.
“Xin lỗi bé con, mẹ có lỗi với con.”
Khóe mắt Thượng Quan Uyển Nhi ướt nhòe.
Mặc dù đã hơn 50 tuổi, nhưng bà vẫn còn quyến rũ thướt tha, bảo dưỡng rất kỹ nên trông chỉ hơn 40 tuổi, dung nhan tao nhã thuần khiết, khí chất không thể miêu tả thành lời.
Bà đứng dậy, ra lệnh cho Cẩm Dung: “Sau này, nhiệm vụ của của cậu là bảo vệ thiếu chủ nhỏ.
Nếu con bé xảy ra bất cứ ngoài ý muốn nào thì tôi sẽ hỏi tội cậu.”
Cẩm Dung lập tức gật đầu: “Vâng, thưa thiếu chủ.”
Thượng Quan Uyển Nhi xoay người đi lên lầu.
Không lâu sau, mười mấy người đàn ông đi xuống tầng hầm, hộ tống Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm lên sân thượng, vào máy bay trực thăng rời đi.
Lúc này, trận kịch chiến trong biệt thự Lâm Hồ vẫn chưa dừng lại.
Thượng Quan Uyển Nhi đi ra mới phát hiện chỉ có Dật Phong và Hàn Triết, Chanh Tử đã bất hạnh chết trong lúc bắn nhau.
“Đối phương có những ai?” Thượng Quan Uyển Nhi đi đến bên cạnh Hàn Triết hỏi.
Tay và chân của Hàn Triết đều bị bắn trúng, toàn thân ướt đẫm máu, đáp: “Mặc Viên và người của Đông Côn.”
Bởi vì biệt thự Lâm Hồ cách ngoại ô thành phố rất xa, cho nên bên ngoài không hề hay biết gì về trận chiến đấu kịch liệt ở đây.
Để tránh bại lộ, đèn trong biệt thự đều bị tắt hết, hoàn toàn không thể thấy bất cứ kẻ nào.
Cách duy nhất để tìm thấy đối thủ là tia lửa trên nòng súng của đối phương lúc bắn súng.
Viên đạn dày đặc xuyên qua dòng khí, phát ra tiếng pằng pằng, trong mưa bom bão đạn, không ít người đã ngã xuống.
Mãi đến khi máy bay trực thăng trên sân thượng cất cánh, dưới ánh đèn chiếu rọi, người hai bên đều bại lộ.
Hai bên lại bắn nhau kịch liệt.
Một tuần sau, biệt thự Phỉ Thúy Ngự Cảnh, đây là biệt thự mà lúc trước Mộ Thiển mua, từ khi Mặc Cảnh Thâm hôn mê, hai người vẫn ở tại nơi này.
Hôm nay ánh nắng tươi sáng, Mộ Thiển ngồi trong thư phòng bận rộn công việc.
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Triết đi vào.
“Sao rồi? Tìm được bà ấy chưa?”
Hàn Triết lắc đầu: “Từ hôm đó Mặc Viên và Đông Côn bỏ trốn, Daisy đuổi theo, sau đó giống như biến mất khỏi nhân gian, không còn dấu vết.” Anh ta đã phái không ít người đi tìm, nhưng lại không thấy người ở đâu.
“Bà ấy… Khụ khụ…” Mộ Thiển ho khan mấy tiếng, sau đó bưng trà dưỡng sinh lên uống một ngụm làm dịu cổ họng, nói: “Đông Côn đâu?”
“Đông Côn đã về thủ đô, tạm thời không có động tác gì.”
Nghe Hàn Triết báo cáo, Mộ Thiển nhíu mày: “Tôi kêu anh liên lạc với chủ tịch tập đoàn vệ sĩ bên Nga, anh đã liên lạc được chưa?”
Từ sau hôm đó, Mặc Cảnh Thâm vẫn hôn mê bất tỉnh.
Để bảo vệ Mặc Cảnh Thâm, bây giờ Cẩm Dung đã ở lại biệt thự Phỉ Thúy Ngự Cảnh luôn.
Để tránh xảy ra tình trạng như lúc trước, Mộ Thiển phải thuê vệ sĩ mạnh nhất để tăng cường phòng ngự.
“Đã liên lạc được.
Gần đây đối phương sẽ dẫn một nhóm người tới Hải Thành.”
“Được rồi, à quên, lễ tang của Chanh Tử đã xử lý xong chưa?”
Tại biệt thự Lâm Hồ hôm đó, Chanh Tử và Dật Phong kịp thời chạy tới.
Mặc dù Hàn Triết