Từ khi bước vào đến bây giờ, anh đã thấy năm sáu người hầu liên tục bận rộn.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy không phải Mộ Thiển đang sống một mình ở đây.
“Em gọi anh đến đây chính là vì chuyện này.”
Mộ Thiển mười ngón tay đan vào nhau đặt lên bàn, ngước mắt nhìn phương xa, buồn bã thở dài, nói: “Nếu em với Mặc Cảnh Thâm đến với nhau thì anh có phản đối không?”
Cô vừa dứt lời, Cố Khinh Nhiễm đã đập mạnh lên bàn: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần là không muốn em yêu đương với Mặc Cảnh Thâm rồi mà, sao em vẫn không thể thay đổi ý nghĩ đó?”
Anh thật sự cảm thấy đầu óc Mộ Thiển có vấn đề.
Mặc Cảnh Thâm nơi nào xứng với cô? Hoàn toàn không xứng đáng, cho nên anh đương nhiên không ủng hộ hai người đến với nhau.
“Em…” Mộ Thiển định nói chuyện, điện thoại trong túi lại reo lên.
Cô lấy điện thoại nhìn màn hình, là Dật Phong gọi tới.
“Anh chờ em chút, em đi nghe điện thoại.”
Dật Phong rất hiếm khi gọi điện cho Mộ Thiển.
Nếu anh ta gọi điện thoại thì chắc chắn là chuyện quan trọng, cho nên Mộ Thiển rất coi trọng.
Cô đứng dậy đi sang chỗ khác, cầm điện thoại hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Cô kêu tôi đi điều tra quan hệ của Mặc Vân Kính và Cố Khinh Nhiễm, dựa theo kết quả xét nghiệm ADN thì hai người là… cha con.”
“Cái gì…?” Mộ Thiển sững sờ, đôi mắt mở to, điện thoại rơi xuống.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi ấm đầu hạ, nhưng Mộ Thiển lại cảm thấy lạnh lẽo.
Mặc Vân Kính là chú ba của Mặc Cảnh Thâm, nếu ông ta là cha của Cố Khinh Nhiễm, có nghĩa cũng là cha ruột của mình? Kết quả này khiến Mộ Thiển không thể tiếp thụ, trái tim đau đớn.
“Em sao vậy?” Cố Khinh Nhiễm bỗng đi tới, nhặt di động lên đưa cho Mộ Thiển: “Có sao không?”
Mộ Thiển giật mình hoàn hồn, cầm điện thoại nói: “Em không sao, tay bị trơn thôi.”
Gần đây thân thể cô suy yếu, sắc mặt tái nhợt.
Để che giấu vẻ tiều tụy trên mặt, Mộ Thiển đều sẽ thoa chút son môi.
Lúc cô cầm điện thoại, đối phương đã cúp máy.
“Có phải mới xảy ra chuyện gì quan trọng không? Em đừng giấu anh, được không?”
Thân là anh trai, Cố Khinh Nhiễm đã chứng kiến Mộ Thiển từ một người phụ nữ nhu nhược biến thành một người phụ nữ tính cách độc lập kiên cường, chuyện gì cũng muốn tự thân vận động, khiến anh vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Em nói, thật sự không sao.
Anh không thể nghĩ tốt cho em một chút sao?” Mộ Thiển mỉm cười, cầm điện thoại ngồi xuống dưới ô che nắng, đầu óc rối bời.
“Mộ Thiển, anh là anh trai em.
Có một số việc em không thể giấu anh.” Cố Khinh Nhiễm đứng trước mặt cô, hai tay chống lên bàn, ánh mắt sắc bén.
“Em đã bảo là không có chuyện gì rồi mà.” Cô bị anh hỏi khó chịu, ánh mắt lạnh lùng liếc xéo anh: “Hôm nay em muốn nói với anh, anh là người của Ẩn tộc.
À không, chúng ta đều là người của Ẩn tộc, anh hiểu chưa?”
Cô vốn định từ từ rồi nói cho Cố Khinh Nhiễm, nhưng vừa rồi cô bảo là có chuyện muốn thương lượng với anh, vốn định nói mình muốn quay về với Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng cú điện thoại của Dật Phong đã đập nát hy vọng của cô.
Sao Mộ Thiển có thể tiếp tục nhắc đến chuyện này trước mặt Cố Khinh Nhiễm?
“Cái gì? Em bảo chúng ta là Ẩn tộc ư?” Cố Khinh Nhiễm bị Mộ Thiển đổi đề tài, quay sang nhìn cô, không nhịn được há hốc mồm: “Thật hay giả? Sao em biết? Ai nói với em?”
“Ông Cố chính miệng nói.
Anh cho rằng tại sao lần trước ông ấy lại giao người của FE cho em? Bởi vì chúng ta là người của Ẩn tộc, nhưng khi đó không biết mẹ ruột là ai, cho nên mới không nói cho anh.”
“Người của Ẩn tộc? Em chính là con gái của tộc trưởng đời trước sao?”
“Là chúng ta.”
“Đúng, chúng ta.
Nhưng tộc trưởng chỉ truyền nữ không truyền nam, nói cách khác, em chính là người thừa kế tương lai của Ẩn tộc?” Cố Khinh Nhiễm rất hứng thú: “Đáng tin cậy không? Có thật không?”
“Anh mong chờ lắm hả?” Mộ Thiển