Anh nhướng mày, cười tà mị.
Mộ Thiển không tin, nhưng không vạch trần: “Được thôi.
Mặc dù em không giàu có, nhưng tiền để dành lúc trước đủ để nuôi cả nhà chúng ta.
Chẳng qua…” Cô nghiêng người tựa vào lan can, nâng cằm anh lên: “Anh không trả giả gì à?”
“A Thiển muốn trả giá gì?” Anh ôm eo cô, trán kề bên trán cô, hơi thở phải lên mặt cô.
“Đương nhiên là giặt quần áo nấu cơm!” Mộ Thiển cảm thấy không đứng đắn, lập tức nói sang chuyện khác.
“Ngoài giặt quần áo nấu cơm thì sao?” Anh gặng hỏi, đồng thời nở nụ cười xấu xa, ám chỉ một cách rõ ràng.
“Ngoài giặt quần áo nấu cơm thì là… Ừm…” Mộ Thiển sờ mũi, nghĩ kỹ: “Không có.”
Đúng thế, không có.
Có cũng không thể nói.
Anh dùng sức ôm eo cô: “Em nói gì? Anh nghe không rõ.”
“Shhh… Mặc Cảnh Thâm!” Cô đau đớn kêu lên: “Anh cảm thấy mình ngon lắm hả?”
“Không phải.” Mặc Cảnh Thâm lắc đầu: “Anh chỉ muốn…” Nói rồi, anh lại gần Mộ Thiển.
Cô lập tức chỉ vào kính thiên văn: “Em chỉ anh ngắm sao, đừng nói tới mấy chuyện đó nữa, được không?”
Cô nhớ mang máng lúc ở thị trấn Giang Nam, Mặc Cảnh Thâm còn chưa khỏe hẳn, hai người tổ chức một lễ cưới đơn giản, thế mà anh lại không kiềm chế, vẫn động phòng với cô.
Cố tình chính vì chuyện đó làm tiêu hao thân thể anh, gần như cạn kiệt.
Khi đó Mộ Thiển còn chưa hiểu được tính nghiêm trọng, nhưng bây giờ cô không dám làm bừa.
Lúc trước Thượng Quan Uyển Nhi có nói về tình huống của Mặc Cảnh Thâm, kế tiếp Mộ Thiển cần phải giúp Mặc Cảnh Thâm điều trị thân thể.
“Có gì hay mà xem.” Anh không nhúc nhích, mặc cho Mộ Thiển kéo mình vẫn không dao động, giống như đang làm nũng.
Làm nũng? Mộ Thiển chưa bao giờ nghĩ từ này sẽ được áp dụng cho Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng nhìn vẻ mặt bất mãn và ỉu xìu của anh, rõ ràng là đang “làm nũng”.
Cô bị anh chọc cười: “Ê, hôm nay trời rất đẹp, anh xem sao sáng chưa kìa.
Mặc Cảnh Thâm, anh ngắm sao với em được không?” Mộ Thiển lắc lư cánh tay anh.
Nhưng anh vẫn từ chối: “Anh chỉ muốn ngắm em.” Ngắm sao làm gì? Mặc Cảnh Thâm cảm thấy bất cứ thứ gì cũng không đẹp bằng Mộ Thiển.
Lời tỏ tình đột ngột khiến Mộ Thiển đỏ mặt.
Ở bên Mặc Cảnh Thâm đến bây giờ, hai người đã trải qua khoảng 10 năm.
Từ ban đầu thai nghén Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đến bốn năm sau gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau.
Quá trình dài dòng, có đau khổ, có xót xa, tốt đẹp, hạnh phúc… Đầy đủ chua ngọt đắng cay.
Nhưng đối với Mộ Thiển mà nói, điều khiến cô khắc cốt ghi tâm nhất là sự lạnh lùng và bạc tình của anh.
Cho nên cô không thể tưởng tượng nổi cảnh Mặc Cảnh Thâm làm nũng.
Bây giờ khi anh thực sự làm nũng, Mộ Thiển lại thấy buồn cười.
Cô không nhịn được bật cười: “Mặc Cảnh Thâm, anh có biết lúc này trông anh rất giống trẻ con không?” Sao lại có người đàn ông đáng yêu như thế?
“Trước mặt em, anh cam tâm tình nguyện làm trẻ con, chỉ cần em thích là được.”
“Thôi khỏi đi, em cảm thấy anh trước kia càng tốt.”
Cô đã quen với tính cách lạnh lùng của anh, bây giờ đột nhiên dịu dàng, Mộ Thiển khó có thể tiếp thụ.
Cô cảm thấy cách chung đụng của hai người khiến cô rất thoải mái.
Cô thích cảm giác này.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, Mộ Thiển hỏi: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”
Mặc dù ở thị trấn nhỏ Giang Nam, cô và Mặc Cảnh Thâm đã tổ chức lễ cưới giản dị, nhưng hai người lại không đăng ký kết hôn.
“Ừ.”
Mộ Thiển biết Mặc Cảnh Thâm chưa hồi phục, cần ở trong nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Nhưng cô vẫn bốc đồng muốn mau chóng nhận được giấy chứng nhận kết hôn với Mặc Cảnh Thâm.
Cô sợ anh sẽ đổi ý.
Hai người