Trong hòm thuốc có dụng cụ lấy máu.
Mộ Thiển cần dùng máu để cứu Mặc Cảnh Thâm, mỗi ngày phải cung cấp một ít.
Thuốc dẫn cần dùng vào mỗi buổi sáng, bây giờ là thời gian tốt nhất để lấy máu.
Từ khi Mặc Cảnh Thâm hôn mê tới bây giờ đã là một tuần trôi qua.
Dưới sự chỉ đạo của Cẩm Dung, cô đã học được cách tự lấy máu.
Mặc dù cô không sợ đau, nhưng khi kim tiêm đâm vào mạch máu, cô vẫn thấy hơi đau.
Máu dần dần được rút ra, không nhiều lắm, nhưng cũng là thử thách đối với cô.
Đêm Mặc Cảnh Thâm bị trúng đạn, cô đã rút 800cc máu.
Người thường chỉ hiến 200cc, cô đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, đương nhiên thân thể sẽ không chịu nổi.
“Két…” Tay nắm cửa chuyển động, có người muốn mở cửa, nhưng không mở được.
“A Thiển, em xong chưa?” Mặc Cảnh Thâm sốt ruột hỏi.
“Vâng, em ra ngay đây.” Mộ Thiển cất đồ vào tủ, rác y tế dùng giấy gói lại rồi bỏ vào thùng rác để tránh bị Mặc Cảnh Thâm phát hiện.
Cô thay quần áo rồi mở cửa, đứng trước mặt anh: “Anh sốt ruột thế làm gì? Không biết phụ nữ thay đồ tốn thời gian à?”
Mặc Cảnh Thâm mặc tây trang màu xanh lam nhạt, sơ mi trắng, cà vạt đen, mái tóc ngắn đen óng rối bời.
Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng tới khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Hửm?” Anh bỗng vươn tay, dùng ánh mắt ra hiệu.
Mộ Thiển lập tức hiểu anh có ý gì, bèn đặt tay lên lòng bàn tay anh: “Đi thôi.”
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, khuôn mặt dịu đi, càng thêm tuấn tú.
Hai người nắm tay nhau xuống lầu, người hầu đã chuẩn bị bữa sáng.
“Đại ca, Mộ…” thấy hai người, Cẩm Dung lập tức nghênh đón, cười tủm tỉm kêu, bỗng khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Chị dâu.
Ha ha ha, chào buổi sáng, đại ca, chị dâu.”
“Cậu ăn cơm chưa?” Mặc Cảnh Thâm quan tâm hỏi.
“Làm ơn đi, sắp mười giờ rồi, anh nói xem tôi ăn chưa?” Cẩm Dung cười đá xoáy.
Mộ Thiển dùng ánh mắt ra dấu cho Cẩm Dung, Cẩm Dung lập tức hiểu ý cô.
“Em đói rồi.” Cô lắc lư cánh tay của Mặc Cảnh Thâm, gắt giọng nói.
“Ừ, ăn cơm thôi.”
Hai người vào nhà ăn.
Bữa sáng rất thịnh soạn, phối hợp cả đông ây.
Nhưng cơm phương Đông càng thanh đạm, đầy đủ dinh dưỡng, hợp khẩu vị hơn.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Trước khi Mộ Thiển ngồi xuống, Mặc Cảnh Thâm đi ra sau lưng kéo ghế ngồi giúp cô: “Mời phu nhân ngồi.” Động tác rất galant.
Mộ Thiển cảm động, cười nói: “Cảm ơn.”
Anh lại bưng một bát cháo thịt cho cô: “Uống chút cháo đi, còn có món này, món này nữa, đều là em thích.” Anh đặt bánh bao nước và sủi cảo trước mặt cô.
Anh biết cô thích mấy món này.
“Này, em không phải là thai phụ, sao ăn được chừng này?”
“Ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Anh mỉm cười, đi đến ghế đối diện ngồi xuống.
Hai người cứ thế nhìn đối phương, lúc thì thâm tình nhìn nhau, lúc lại người ngây ngô, nhưng tràn đầy ân ái.
Cẩm Dung tranh thủ lên lầu nhân lúc hai người ăn cơm, vào phòng ngủ của Mộ Thiển, tìm được thùng máu trong ngăn tủ.
Sau đó anh ta xuống lầu, vào bếp, không lâu sau đi ra, cầm một cái bát sứ đen: “Đại ca, thuốc của anh.”
Anh ta bưng thuốc đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm: “Mặc dù anh đang khang phục, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi nói anh vẫn phải uống thuốc, ít ra phải hơn nửa năm mới được.”
“Lâu nhất là bao lâu?” Mộ Thiển hỏi, vẻ mặt mờ mịt nghiêm túc, không có dấu vết diễn kịch.
“Khó mà nói, phải dựa theo tình huống của đại ca nữa.
Ngắn thì nửa năm, lâu thì ba năm năm, không xác định.” Cẩm Dung giải thích bậy bạ, cuối cùng nói: “Như thế mới có thể chữa trị tận gốc.”
“Vậy là được rồi.” Mộ Thiển uống một ngụm cháo, gật đầu.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì, nhận bát sứ ngửi thử, không khỏi nhíu mày: “Sao tanh vậy?”
“Thuốc bắc không tanh thì cũng đắng, chẳng lẽ anh còn muốn ngửi mùi thối?” Cẩm Dung bĩu môi than thở.
“Anh