Mộ Thiển nhìn Thích Ngôn Thương qua gương chiếu hậu, tức giận híp mắt, nở nụ cười trào phúng: “Muốn chơi chứ gì? Vậy thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng.”
Cô cầm gậy điều khiển giật mạnh, nhấn ga lùi về sau, đâm trúng xe hơi của Thích Ngôn Thương.
Tiếng động rất lớn, xe của Mộ Thiển rung lên, cốp xe bị tông đến biến dạng.
Mui xe bị dựng lên nên Mộ Thiển không thấy tình huống đằng sau.
Cô lại cầm gậy điều khiển, đạp chân ga, xoay tròn 360 độ, nhắm ngay xe của Thích Ngôn Thương.
Cô sắc bén nhìn anh ta.
Mui xe của anh ta đã biến dạng nghiêm trọng, nhưng người ngồi bên trong vẫn an toàn.
Động cơ xe hơi vang lên ầm ầm, giống như bảo mã hãn huyết sắp chạy băng băng.
Thích Ngôn Thương hoảng sợ, sợ sẽ làm Mộ Thiển bị thương, sẽ bị Mặc Cảnh Thâm giết chết, cho nên run rẩy quay đầu xe.
Anh ta liên tục quay xe, Mộ Thiển đuổi theo, hai người ngang nhiên đua xe trên đường cái vắng xe.
Cuối cùng Thích Ngôn Thương bỗng tăng tốc ở ngã tư đường, thoáng chốc chạy mất.
Lúc này Mộ Thiển mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Khốn khiếp!”
Đối mặt với loại người khốn nạn này, đôi khi phải lấy độc trị độc, không thì sẽ rất khó đối phó.
Điện thoại của cô lại rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Cố Khinh Nhiễm gọi tới.
“Anh có việc gì?” Cô bắt máy, giọng rất gắt gỏng, có lẽ là bị Thích Ngôn Thương chọc giận.
“Em đang ở đâu? Sao lại nổi giận vậy? Không sao chứ?” Cố Khinh Nhiễm lo lắng hỏi.
“Em không sao.” Mộ Thiển tắt máy, tựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, em đang ở đâu?”
“Giúp em làm chuyện này đi.”
Hai người đổi đề tài xoành xoạch.
“Chuyện gì?”
“Điều tra giúp em xem Phương Nhu đang ở đâu.
Em muốn anh làm với tốc độ nhanh nhất, sử dụng mọi mạng lưới quan hệ tìm cho em.
Còn nữa, đừng quá rêu rao.
Em sẽ trả tiền cho anh.”
Thế giới quá rộng lớn, muốn tìm một người như mò kim đáy bể, huống chi ngay cả Thích Ngôn Thương cũng không tìm được, Mộ Thiển không tự tin cho rằng mình cũng tìm được người kia.
“Phương Nhu? Chẳng phải cô ấy vất vả lắm mới rời khỏi Hải Thành sao? Tại sao em lại muốn tìm co ấy?” Cố Khinh Nhiễm không hiểu Mộ Thiển muốn làm gì.
“Anh đừng hỏi nhiều, cứ điều tra giúp em là được.
Chẳng phải anh có Hạ Khiêm sao? Cậu ấy rất am hiểu tìm người.”
“Nếu em cảm thấy Hạ Khiêm có ích thì anh sẽ giao cậu ấy cho em.”
Chuyện ở biệt thự Lâm Hồ lần trước, Cố Khinh Nhiễm không biết rõ, bởi vì lúc đó Cố Khinh Nhiễm đang ở núi Tra Nha Diêm Thành, cho nên không hề hay biết.
Nhưng sau này nghe tin Chanh Tử đã chết, anh mới biết rõ chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.
Nhưng chuyện đã trôi qua, anh hỏi nhiều cũng không có ích gì.
“Được thôi.”
“Được rồi, bữa sau anh kêu Hạ Khiêm tới gặp em.”
“Đắt không? Em không có tiền trả đâu.
Nếu là người của anh thì em không trả tiền đâu.”
“Lúc nào cũng so đo với anh.
Được rồi, anh còn có việc, không nói chuyện với em nữa.” Cố Khinh Nhiễm lâm thời nhận được cuộc gọi, bèn cúp máy.
Mộ Thiển mới thoải mái hơn một chút, sau đó cô lái xe tới đại lý xe hơi nghỉ ngơi rồi bắt taxi về biệt thự Ngự Cảnh.
Mặc Cảnh Thâm đang nghỉ ngơi trong sân, thấy Mộ Thiển bắt taxi về thì bất mãn hỏi: “Xe của em đâu? Tại sao không gọi điện kêu anh đến đón em?”
Nhà Mộ Thiển có xe, ở công ty cũng có xe dự bị.
Chẳng qua bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm mà Mộ Thiển đã về, Mặc Cảnh Thâm vẫn rất bất ngờ.
“Ừ, em nhớ anh nên về nhà.” Mộ Thiển mỉm cười đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, ôm chầm anh: “Sao rồi? Hôm nay anh có thấy khỏe hơn không?”
“Có em ở đây,