Mộ Thiển thật sự không muốn lại trải qua cảm giác đau xé tim gan, đau đến nghẹt thở như thế nữa.
“Đồ ngốc, em cứ suy nghĩ miên man gì vậy?” Mặc Cảnh Thâm bật cười, nhưng trong lòng hơi đau đớn: “Anh với em, cả Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, ai cũng không thể thiếu.” Họ là một gia đình, không thể vứt bỏ một ai.
“Ừ.” Mộ Thiển mỉm cười, nhào vào lòng anh: “Ngày mai em sẽ đi gặp nhà thiết kế an ninh cao cấp, lúc đó em sẽ nhờ ông ấy thiết kế cho hệ thống an ninh của biệt thự Ngự Cảnh, rồi đón hai đứa con về, được không?”
Hôm nay cô vốn định đi gặp nhà thiết kế, nhưng vì có nhiều chuyện xảy ra nên tạm hoãn lại.
“Ừ.” Mặc Cảnh Thâm khẽ gật đầu.
“Đã khuya rồi, chúng ta về thôi.” Anh nắm tay cô, hai người trở về biệt thự, rửa mặt xong, Mộ Thiển nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, em đi ngủ đây.”
Cô xoay người muốn đi, ai ngờ anh lại kéo tay cô ngã xuống giường, sau đó anh đè lên người cô: “Em muốn đi à?”
“Đương nhiên, em ngủ phòng bên cạnh mà.” Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ khiến Mộ Thiển không quen, thậm chí là kháng cự: “Anh tránh ra.” Cô biết ngay ở bên cạnh anh sẽ không kiềm chế được mà.
Một khi thực sự có gì đó, Mặc Cảnh Thâm sẽ bị tổn thương.
“Không.” Anh làm nũng.
Trước kia Mộ Thiển không tài nào tưởng tượng nổi người đàn ông cao quý ngạo mạn như Mặc Cảnh Thâm lại có một mặt “đáng yêu”.
Cô vốn tưởng rằng sẽ không phù hợp.
Nhưng ai biết khi một người đàn ông đẹp đến nao lòng làm mình làm mẩy trước mặt cô mà vẫn đẹp đến thế, chẳng hề gượng gạo chút nào.
Cô hơi đau đầu, bởi vì Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn thách thức giới hạn của cô.
“Mặc Cảnh Thâm, anh đừng được nước lấn tới.
Coi chừng sau này em không ở đây nữa đâu!” Mộ Thiển đe dọa.
Dứt lời, nụ cười trên mặt anh biến mất, thay vào đó là sự cô đơn.
Anh buông cô ra: “Được rồi, em ngủ ngon.” Sau đó xoay người vào phòng tắm, đóng cửa lại, tiếng nước rào rào vang lên.
Hai người đã trải qua nhiều chuyện, cuối cùng cũng ở bên nhau.
So với hồi mới tân hôn, khoảng thời gian này càng đáng quý.
Cho nên gặp nhau mới không kìm nén được cảm xúc.
Cô biết Mặc Cảnh Thâm có nhu cầu, nhưng nhìn anh như vậy, cô vẫn đau lòng.
Cô đứng dậy gõ cửa phòng tắm: “Anh nghỉ sớm đi, em đi ngủ đây.”
“Ừ.” Anh đáp.
Mộ Thiển rời khỏi phòng, đóng cửa lại, về phòng mình ngủ sớm.
Đêm khuya, Mặc Cảnh Thâm chờ Mộ Thiển ngủ rồi mới đứng dậy, khoác áo gió vào thư phòng.
Hàn Triết đang ở nước C, anh phải biết tình hình bên kia như thế nào.
Anh mở máy tính, trò chuyện video với Hàn Triết.
“Bên kia sao rồi?”
Bên này là đêm khuya, bên kia là ban ngày.
Hàn Triết đang ăn cơm.
“Boss, tình huống của FE còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ.” Hàn Triết ở trong khách sạn ăn thức ăn nhanh, cầm khăn giấy lau miệng rồi nói: “William biết anh đang bị bệnh nên tranh thủ lúc anh vắng mặt, hắn ta đã cám dỗ không ít người.
Những người vốn trung thành với anh nay đều phản bội, bây giờ tỷ lệ ủng hộ của anh ở FE còn chưa đầy 30%.”
Tỷ lệ ủng hộ dưới 30% là hậu quả rất đáng nghiêm trọng.
Đến khi tuyển chọn thủ lĩnh kế tiếp của FE, tỷ lệ ủng hộ này sẽ không có bất cứ phần thắng.
“Tôi đã biết.” Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh đáp.
Hàn Triết ngóng trông anh nói tiếp, nhưng chờ mãi mà không thấy anh lên tiếng.
“Anh không nói gì nữa à?”
“Cậu còn muốn tôi nói gì nữa?”
“Tôi… Anh…” Hàn Triết cau mày: “Cục diện như thế này mà anh không lo lắng sao? Anh biết nếu bị knockout khỏi lựa chọn thủ lĩnh FE đời kế tiếp thì sẽ gặp