Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm quay sang nhìn thì thấy Cẩm Dung phồng má, miệng dính vết sữa, thậm chí tây trang màu đen cũng dính màu trắng của sữa, trông rất chật vật.
Bị hai người nhìn chằm chằm, Cẩm Dung xấu hổ nuốt sữa xuống bụng, sau đó nói: “Xin lỗi, tôi không nghe thấy gì hết.” Sau đó xoay người đi ra ngoài, ném hộp sữa thật xa, không bận tâm có ảnh hưởng tới vấn đề vệ sinh của biệt thự hay không.
“Tiên sư, không cách nào khác sống được nữa.” Anh ta ngồi xuống băng ghế, cầm điện thoại mở nhóm chat bạn bè, gửi tin nhắn giọng nói: “Hey các anh em, mấy cậu đoán xem tôi mới nghe thấy lời nói kinh thiên động địa gì?”
Lục Tử: Cái gì? Nói mau lên! Hít drama!
Mạc Ngôn Thương: Có chuyện nói mau!
Hồi Ức Quá Khứ: Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?
Xưa Kia: Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau!
Cẩm Dung không nhịn được, gửi giọng nói: “Bà mẹ nó, nói ra mấy cậu không tin đâu, đại ca chúng ta đột nhiên nói với Mộ Thiển ‘bao nuôi anh đi, tốt nhất nuôi anh thành phế vật, khi những người phụ nữ khác đều ghét bỏ anh, anh chỉ còn cách ôm đùi em’.”
Anh ta bắt chước giọng điệu của Mặc Cảnh Thâm, sau đó gửi tin nhắn, còn nói thêm một câu: “Tiên sư, quả thực không thể nhịn được, rõ ràng là hiện trường giết chó! Các cậu nói xem, cho dù anh ấy không có tiền thì ít ra trong túi cũng chứa đầy tiền xài không hết, thế mà lại vô liêm sỉ nói muốn Mộ Thiển bao nuôi mình, cần thiết không?”
Anh ta vừa gửi tin nhắn, nhóm chat lập tức nổ tung.
“Cái quái gì? Tôi bỏ lỡ cái gì vậy?”
“Má ơi, cậu có chắc đây là lời boss nói không?”
“Chậc chậc… Cơm chó no quá.”
“Cẩm Dung, cậu biết tại sao cậu vẫn FA không?”
“Bởi vì cậu ta không biết thưởng thức tình thú giữa tình nhân.”
“Xứng đáng độc thân cả đời.”
“Ha ha ha ha!!!”
Vốn định cười nhạo Mặc Cảnh Thâm, ai ngờ lại bị đám Thích Ngôn Thương trêu ghẹo, Cẩm Dung rất nghẹn uất.
Kết quả là anh ta đứng dậy, lên lầu vào phòng, sau đó xuống bếp, bưng hai cái bát đi ra: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Tình yêu ngọt đến phát ngấy thì nên dùng thuốc đắng để giảm bớt mới được.
“Cậu chờ một lát.” Mặc Cảnh Thâm đứng dậy vào bếp, không lâu sau đã đi ra, bưng một cái đĩa đựng bánh ngọt trông rất đẹp.
“Thuốc rất đắng, ăn cái này trước.” Anh cầm đũa gắp một cái bánh đút cho Mộ Thiển: “Ăn xong uống thuốc sẽ không quá đắng.”.
Ủng hộ chính chủ vào ngay == t rumtruyen.
N E T ==
“Thật hả? Tốt quá, cảm ơn anh.”
Hai người tình nùng mật ý, quấn quýt lấy nhau, khiến Cẩm Dung suýt nữa tự bế.
“Còn uống thuốc không?” Anh ta khó chịu, cao giọng nói.
Thấy vậy, hai người không nhịn được nở nụ cười.
Mộ Thiển bưng bát uống, sau đó cầm một miếng bánh nhỏ ăn, quả nhiên không còn đắng như trước.
“A Thâm, anh giỏi quá!”
“Em thấy thế nào? Có phải là bớt đắng không?”
“Vâng, đúng thế.”
“Vậy là tốt rồi, nếu em thích thì sau này mỗi ngày anh sẽ làm cho em.”
Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ.
Cẩm Dung cảm thấy mình bị bỏ qua, bèn khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nhìn hai người: “Tôi muốn từ chức, không làm bác sĩ gia đình nữa.”
Mộ Thiển đang ăn điểm tâm, nhìn anh ta hỏi: “Tại sao?”
“Không muốn làm.” Anh ta ngạo kiều nói.
“Được, cậu không làm cũng được.” Mặc Cảnh Thâm không ngoài ý muốn.
Anh vừa cúi đầu ăn cơm vừa nói: “Vừa lúc tôi đã mời Hạ Mạt, mấy ngày nữa sẽ đến đây.
Dù sao biệt thự này không lớn, không thể ở quá nhiều người.
Cậu mau dọn ra ngoài nhường chỗ cho Hạ Mạt đi.”
“Cái gì? Hạ Mạt?” Đôi mắt Cẩm Dung sáng ngời: “Thật hả?”
Mặc Cảnh Thâm ghét bỏ nói: “Thật hay không thì liên quan gì tới cậu? Chẳng phải cậu muốn rời đi sao? Mau đi đi, tôi kêu người hầu dọn dẹp phòng cho khách.”
“Không không không không, đương nhiên không thể đi, không thể nào đi được.
Tôi phải phụ trách sức khỏe cho hai người chứ, tôi đi thì hai người làm sao đây?” Cẩm Dung cười gian xảo.
Vừa rồi anh ta chỉ tức quá nên cố ý nói giỡn thôi.
“Biết là được.
Cút đi.”