“Em hỏi anh làm gì? Váy cưới thì phụ nữ các em rành hơn anh mà.” Cố Khinh Nhiễm xòe tay vô tội.
Mộ Thiển trợn trắng mắt nhìn anh, lại nhìn kỹ mấy chiếc váy cưới mình vừa mặc thử, chỉ vào một chiếc trong số đó: “Em thấy cái váy này đẹp đấy.”
“Được, em nói đẹp thì chắc chắn đẹp.” Cố Khinh Nhiễm búng ngón tay, nói với nhân viên: “Lấy cái váy mà cô ấy mới chọn đi.”
Sau đó hai người đi thanh toán rồi rời đi.
Mỗi người lái xe của mình trở về chỗ cũ.
Mộ Thiển đi thẳng tới công ty, còn Cố Khinh Nhiễm thì sang chỗ khác, vừa lái xe vừa gọi cho Mặc Cảnh Thâm: “Xong rồi, Mộ Thiển đã thử váy cưới.”
“Cảm ơn anh.”
“Ha ha ha, đừng khách sáo, dù gì cô ấy cũng là em gái tôi, cho cô ấy một bất ngờ mới là tốt nhất.”
Lúc trước Cố Khinh Nhiễm rất ghét bỏ Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng sau khi Mộ Thiển nói cho anh biết những gì Mặc Cảnh Thâm từng làm, Cố Khinh Nhiễm đã xem lại người này, phát hiện anh là người đàn ông không tồi, ít nhất rất tốt với Mộ Thiển.
Tập đoàn Fryer.
Mỗi ngày Mộ Thiển đều vùi đầu làm việc, một lát sau nhận được điện thoại của ông Cố.
“Ông nội?”
Trước kia cô không biết thân phận của ông Cố, cho nên trong lòng rất kháng cự, thậm chí không chịu gọi ông nội.
Nhưng từ lần trước biết thân phận của ông Cố ở biệt thự nhà họ Cố, Mộ Thiển lập tức cảm thấy hai người gần gũi hơn nhiều.
“Thiển Thiển à, ông đã liên lạc với mấy người đó rồi.
Có điều mấy người đang công tác ở nước ngoài, ba ngày sau có thể gặp mặt.”
“Vâng, làm phiền ông nội quá ạ.”
Ông Cố đã lớn tuổi mà vẫn làm việc vì Thượng Quan Uyển Nhi, Mộ Thiển bội phục từ tận đáy lòng.
Cô thật sự không biết dựa vào đức tin nào mà một đám người lại chỉ trung thành với một người suốt đời.
Chí ít nếu là cô, không chừng cô sẽ không thể làm được.
“Thiếu chủ nhỏ đừng khách sáo, đây là việc là thuộc hạ cần làm.”
Bị gọi là thiếu chủ nhỏ, Mộ Thiển cảm thấy hơi nặng nề: “Ông nội, ông vẫn gọi cháu là Thiển Thiển đi.
Hôm khác cháu mời ông ăn cơm.
Hôm nay cháu bận việc ở công ty nên không thể gặp ông.”
“Ha ha ha, được được, cháu làm việc đi, có chuyện gì thì gọi cho ông.
Cả thằng Khinh Nhiễm nữa, đừng để nó nhàn rỗi.”
“Ông nội, Cố Khinh Nhiễm sắp tổ chức lễ cưới rồi, cháu cũng không dám kêu anh ấy.”
“Được được, vậy thì cháu vất vả một chút.”
Mộ Thiển trò chuyện với ông Cố mấy câu rồi cúp máy.
Không hiểu sao lúc đó, Mộ Thiển lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, dường như mọi chuyện đã phát triển theo hướng viên mãn.
Mặc dù còn chưa kết thúc, nhưng cô sẽ không còn bị động như trước kia nữa, cho nên cô nghĩ mình sắp rẽ mây thấy trăng sáng, thấy cầu vồng sau cơn mưa.
Buổi chiều, Mộ Thiển đi gặp mấy khách hàng.
Mãi tới buổi tối tan tầm, bởi vì gặp khách hàng rất bận nên cô cũng dời thời gian gặp Bạc Diệc Chu đến buổi tối.
Nhưng cô còn chưa rời khỏi công ty thì một vị khách không mời mà đến xuất hiện.
Người kia đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc mà không có bất cứ kẻ nào ngăn cản, dễ dàng đi vào văn phòng, đứng trước mặt Mộ Thiển.
Mộ Thiển ngước mắt nhìn cô ta: “Nghê San San?” Cô kinh ngạc hỏi: “Cô vào bằng cách nào?”
Nghê San San mặc tây trang, buộc tóc đuôi ngựa, mang giày cao gót, cho người ta khí chất trầm ổn tài giỏi.
Nói đúng hơn là khí chất của cô ta cực kỳ giống Mộ Thiển, giống hệt một bản sao.
Nếu không phải từng gặp Nghê San San trước kia thì Mộ Thiển thậm chí cho rằng gặp được một chính mình khác.
Nghê San San cầm túi xách đứng trước mặt Mộ Thiển, quan sát cô rồi nhìn quanh văn phòng, nói: “Đây chính là nơi cô làm việc?” Cô ta