Nhìn tên trang viên, Mộ Thiển đã sống ở Hải Thành nhiều năm mà không biết gần đây có nơi như thế này.
Có lẽ là mới xây nên cô không biết.
“Nơi này là Tử Huân Viên.”
“Tử Huân Viên? Đó là gì?”
“Đi vào sẽ biết.”
Hai người đi theo người hầu vào trong.
Đằng trước là một lâu đài được xây theo phong cách châu Âu.
Ba người cùng nhau lên lầu, mãi đến khi đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất, người hầu cúi xuống hành lễ: “Đến rồi, chính là nơi này.
Tôi có việc ra ngoài trước, cần gì cứ gọi tôi.
Người hầu đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong căn phòng không lớn có một bộ dụng cụ pha trà, trên bức tường treo bức tranh trường phái trừu tượng, hai bên đều có bình hoa được cắm theo phong cách hiện đại giản dị thanh lịch.
Chẳng qua bên ngoài cửa sổ đen thui, không thấy thứ gì.
Mộ Thiển khó hiểu: “Bạc Dạ, đêm hôm khuya hoắt anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Bạc Dạ đút tay vào túi quần, bước đến trước cửa sổ sát đất: “Chẳng phải em thích hoa sao?”
“Ừ, đúng thế.”
Anh cầm bộ đàm, bật lên: “Bật đèn.”
“Vâng.” Giọng nói vang lên từ bộ đàm, nhưng có thể nghe thấy không phải là một người đang nói.
Đối phương vừa dứt lời, khung trời tối om ngoài cửa sổ thoáng chốc sáng lên, ánh đèn kéo dài miên man không thấy điểm cuối.
Màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn mới càng khiến Mộ Thiển kinh ngạc, không nhịn được che miệng, mở to mắt: “Ôi trời ơi, từ khi nào Hải Thành lại có nơi đẹp đến nhường này?”
“Em thích không? Tặng cho em đấy.”
Thấy cô vui sướng, Bạc Dạ mới bớt tức giận, giọng nói dịu dàng.
“Tặng tôi ư?”
“Ừ.
Đầu xuân năm nay tôi đã kêu người làm việc ở đây.
Bây giờ đang là mùa trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, tôi dẫn em tới thưởng thức phong cảnh đẹp nhất.” Bạc Dạ còn nói thêm: “Bởi vì em thích hoa oải hương nên trang viên này được đặt tên là Tử Huân.
Có điều bây giờ nó đã là của em, em thích tên gì thì cứ đặt.”
“Tặng cho tôi?” Trong lòng Mộ Thiển nổi lên sóng to gió lớn, không biết trả lời Bạc Dạ như thế nào.
Vườn hoa bên ngoài chiếm diện tích ít nhất 3000 mét vuông, đủ mọi màu sắc hoa tươi tranh nhau khoe sắc.
Trong vườn hoa rộng lớn, hoa tươi màu đỏ rực rỡ xếp hành dòng chữ “Nắm Tay Nhau Đến Bạc Đầu”, bên dưới là một “bức tranh”, trong tranh là một cô bé đeo khăn quàng cổ ngồi trên xe lăn, đằng sau là một người đàn ông khoác áo gió đẩy xe lăn.
Như gió nhẹ thổi qua, áo gió của người đàn ông tung bay trong gió, khăn quàng cổ cũng phất phới.
Bức họa trông vô cùng sống động, mặt mày rõ ràng, giống như vẽ bằng tay.
Nhưng nó lại được trồng bằng hoa tươi, phối màu rất đẹp, độ khó của công trình này khiến người ta líu lưỡi.
Bức tranh đó chính là cảnh tượng lúc cô phát bệnh, đau đến mức sống không bằng chết, được Bạc Dạ mang đến nhà bà ngoại ở nông thôn.
Ở nơi đó, Bạc Dạ đã nói với cô rất nhiều điều, tới bây giờ Mộ Thiển vẫn chưa thể quên.
Để Mộ Thiển có thể thưởng thức vườn hoa kỹ hơn, Bạc Dạ cố ý lắp đèn màu trắng, chiếu sáng cả vườn hoa như ban ngày.
Có trời mới biết Mộ Thiển rung động cỡ nào khi thấy cảnh tượng này.
Cô mím môi, khóe mắt chua chát.
Cô quay lưng lại, đôi mắt che phủ sương mù.
“Em sao vậy?” Bạc Dạ hỏi.
Mộ Thiển hít mũi, nuốt nước miếng, lắc đầu: “Em không sao.”
Cô quá cảm động, cảm động và áy náy không thể nói thành lời.
Cô không biết Bạc Dạ đã làm nhiều đến thế cho mình, không biết chuyện mình phát bệnh ở Diêm Thành lại khiến anh bị kích thích đến thế, càng không biết Bạc Dạ ngày xưa vốn không am hiểu ăn nói mà tình cảm lại dồi dào như vậy.
“Em thấy xấu hả? Chưa thể khiến em hài lòng à?”
“Không phải, tôi chỉ…”
Mộ Thiển đang định nói chuyện thì bỗng có tiếng pháo trúc vang lên.
Cô quay lại nhìn thì