Vừa rồi Mộ Thiển còn lo lắng mọi chuyện sẽ bị lộ ra ngoài nhưng mà bây giờ Thích Ngôn Thương biết Phương Nhu đã tới sân bay, trong lòng Mộ Thiển rất là lo lắng, lúc này cô đứng dậy lấy đồ đi ra ngoài.
Cho dù như thế nào thì bây giờ cũng không thể để cho Thích Ngôn Thương đưa Phương Nhu đi.
Cô thật sự là hết cách với Phương Nhu, tại sao cô ấy về nước mà không gọi điện thoại cho cô?
Cô càng không hiểu tại sao Phương Nhu lại vội về đây vào lúc này.
Mộ Thiển đi vào thang máy Thích Ngữ Anh cũng đi vào theo, dường như cô ấy biết Mộ Thiển muốn làm gì nên châm chọc: “Mộ Thiển, tôi nói cho cô biết cô đừng có đấu với anh tôi.
Mặc dù nói các người rất có năng lực lo cho gia đình nhưng mà bây giờ không giống như lúc trước nữa cô cho rằng các người lo cho gia đình rồi còn có thể thao túng nhà họ Thích chúng tôi sao?”
Cô ấy rất khinh thường Mộ Thiển.
Mộ Thiển không muốn phản ứng với Thích Ngữ Anh: “Cô nói xong chưa, nói xong rồi thì ngậm miệng lại.”
Cô không có tâm trạng nói nhảm với Thích Ngữ Anh cũng lười nói nhiều với cô ấy.
“Hừ, Mộ Thiển đừng có hung hăng càn quấy trước mặt tôi như vậy, rồi một ngày nào đó cô sẽ phải hối hận.”
“Vậy sao, vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Xuống lầu hai Mộ Thiển lái xe đi thẳng đến sân bay.
Trên đường đi Mộ Thiển rất lo lắng nên gọi điện thoại cho Cố Khinh Nhiễm: “Cố Khinh Nhiễm, Thích Ngôn Thương chuẩn bị đến sân bay rồi, em mặc kệ anh dùng cách gì anh chắc chắn phải ngăn Thích Ngôn Thương lại cho em.
Nếu như hôm nay Thích Ngôn Thương đưa Phương Nhu đi thì từ nay về sau em sẽ không có người anh này.”
Mộ Thiển đưa ra mệnh lệnh sau cùng.
Đối với cô mà nói Phương Nhu thật sự rất quan trọng, hai người là chị em tốt thì làm sao cô có thể trơ mắt nhìn Phương Nhu rơi vào trong tay Thích Ngôn Thương chứ?.
Truyện Xuyên Nhanh
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Cố Khinh Nhiễm thề son sắt.
Năm mươi phút sau Mộ Thiển đến sân bay, cô vừa mới đi đến sảnh sân bay thì từ xa đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh.
Người phụ nữ nhỏ lo lắng xảy ra chuyện nên chạy tới, lúc này cô mới phát hiện Thích Ngôn Thương đang kéo Phương Nhu ra sau lưng rồi lại bị Cố Khinh Nhiễm ngăn cản đường đi.
Đúng lúc này một đội vệ sĩ đi tới đuổi những người đang vây xem kia đi.
Bởi vì ở sân bay nên có rất nhiều người ra vào, cho dù có rất nhiều người bị yêu cầu phải xóa bỏ video nhưng đều vô ích.
“Tránh ra, xin hãy nhường đường.”
“Xin hãy tránh ra.”
“Đứng xa một chút.”
…
Những người đó đuổi mọi người sang một bên, Mộ Thiển tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Mộ Thiển, tôi là bạn của họ.”
Nói rồi cô đẩy người đàn ông đứng ở trước mặt ra đi tới.
“Phương Nhu?”
Mộ Thiển kêu lên.
Chỉ thấy Phương Nhu mặc áo dài ngắn tay màu đen đeo khẩu trang vẫy tay với Mộ Thiển: “Chị Mộ?”
Cô ấy theo bản năng muốn nhào về phía Mộ Thiển, ai biết lại bị Thích Ngôn Thương ôm vào trong lòng: “Em đi đâu vậy?”
“Buông cô ấy ra!”
Mộ Thiển tức giận bước nhanh tới trước mặt Thích Ngôn Thương: “Tôi đã từng nói Phương Nhu là người của tôi nên anh không có tư cách động vào cô ấy.
Thích Ngôn Thương anh nghe không hiểu lời tôi nói có đúng không?”
“Vậy phải xem cô có đủ tư cách hay không.”
“Tôi có đủ tư cách hay không thì phải thử mới biết được.”
Mộ Thiển phất tay, chỉ thấy trong đám người có năm sáu người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo bình thường đi tới.
Họ nhẹ nhàng đẩy bảo vệ đang ngăn ở trước mặt ra rồi đi thẳng tới bao vây Thích Ngôn Thương lại.
Những người mà Thích Ngôn Thương dẫn đến nhìn thấy tình hình không thích hợp nên lập tức đi tới ngăn cản, tiếc rằng người còn chưa có bắt đầu thì đã bị những người kia đánh ngã.
Những người mà Mộ Thiển dẫn tới đều là người của Feril, họ là người được ông nội Cố sắp xếp ở bên cạnh Mộ Thiển.
Mộ Thiển biết hôm nay nếu như cô muốn dẫn Phương Nhu từ trong tay Thích Ngôn Thương rời đi không phải là một chuyện dễ dàng nên mới phải nghĩ ra kế dỏm này.
“Lên.”
Mộ Thiển khẽ hé môi một chữ được thốt ra.
Cô vừa mới dứt lời sáu người đàn ông bèn nhao thẳng về phía Thích Ngôn Thương, năng lực của Thích Ngôn Thương không thể khinh thường được nhưng sao hai nắm đấm có thể đánh lại bốn tay chứ.
Sau nhiều lần đánh anh ta đã không còn thời gian để chăm sóc Phương Nhu, Cố Khinh Nhiễm nhân cơ hội đi tới kéo Phương Nhu ra ngoài.
Mộ Thiển ôm Phương Nhu vào trong lòng: “Phương Nhu, sao em về mà không gọi điện thoại cho chị?”
Phương Nhu hơi tủi thân đỏ cả vành mắt nức nở nói: “Chị Mộ, em rất nhớ chị nên muốn tạo