“Anh đánh em, có gan thì anh đánh chết em đi.”
Mất một lúc sau Đồng Nam mới đứng dậy, bỏ bàn tay đang ôm giữ lấy mặt mình, gương mặt đã sưng tấy lên, có thể thấy Bạc Dạ đã mạnh tay đến cỡ nào.
Cô hơi hất cằm lên, sự ngang bướng và không chịu khuất phục của cô làm cho người khác cảm nhận được sự kiên nghị khác thường hơn người.
Nhưng trong mắt Bạc Dạ, cô cũng chẳng gì hơn là một kẻ ngang bướng cố chấp.
“Đồng Nam, cô nghĩ rằng tôi không dám ra tay với cô hay sao? Cô nghe cho rõ đây, Mộ Thiển là người vô cùng quan trọng, không phải là kiểu cô có thể động vào.
Cô ấy còn chưa làm gì cô là bởi vì nể mặt tôi mà thôi, cô đừng có hết lần này đến lần khác làm tôi phải khó xử, cô có hiểu chưa?”
Nếu không phải vì quan hệ giữa hai nhà họ Bạc và nhà họ Đồng, anh cũng thực sự không muốn để tâm đến Đồng Nam.
Kết quả Đồng Nam cái gì cũng không hay không biết, suốt ngày nghĩ cách làm sao để “trả thù” Mộ Thiển, cứ tự đâm đầu tìm đường chết như vậy Bạch Dạ cũng thực hết cách với cô.
“Có gì mà làm anh khó xử? Anh là anh, còn em là em, tuy em và anh có quan hệ thân thiết với nhau, nhưng không có liên quan gì đến chuyện của Mộ Thiển cả.
Em cũng không cần Mộ Thiển bỏ qua cho em, nếu thật sự cô ta giết được em thì cứ giết, chỉ có em chết đi rồi mới không tiếp tục tìm cô ta tính sổ.”
Mỗi câu mỗi chữ cô nói ra đều là suy nghĩ thật trong lòng.
Nhưng những lời thật cô nói lại khiến cho Bạc Dạ vô cùng tức giận.
Anh nheo mắt nhìn cô, tay siết chặt thành nắm đấm: “Cô nói lại lần nữa!”
“Em có phải nói lại đến một trăm lần nữa cũng được.
Có gan thì anh để Mộ Thiển giết… Chát.”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Bạc Dạ lại cho cô một cái tát nữa: “Nói lại lần nữa!”
“Em nói, nếu có gan, thì anh để Mộ Thiển giết em đi… Chát…”
Lại là một cái tát nữa.
Bạc Dạ ra tay rất mạnh, không có chút nể tình nào, nhưng Đồng Nam vẫn ngoan cố không chịu thua,dù cho anh có tiếp tục đánh, Đồng Nam cũng nhất định không chịu nhận thua.
Cuối cùng, sau cả chục cái tát, khuôn mặt cô đã sưng vù đến không ra làm sao nữa, nhưng Đồng Nam vẫn không phục, vẫn tiếp tục giằng co với anh tới cùng.
Bạc Dạ nổi giận đùng đùng, cuối cùng tức giận đá vào bàn một cái, lập tức gọi điện thoại cho Đồng gia.
“Từ hôm nay, nhà họ Đồng mấy người không còn liên quan gì đến Bạc Dạ tôi nữa, sau này dù là bất cứ chuyện gì có liên quan đến Đồng Nam tôi cũng không hỏi tới nữa.
Cô ta hiện đang ở nhà tôi ở Thành phố Hải Thành, lập tức cho người đến đưa cô ta đi ngay đi, sau này sống chết mặc kệ, đừng đến tìm tôi nữa.”
Bạc Dạ cúp điện thoại, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô rồi lập tức rời đi.
…
Ở bên kia, Phương Nhu và Thích Ngôn Thương đã về đến nhà, vào nhà ngồi đó một lúc, Phương Nhu đi vòng quanh nhà vài vòng, sau đó vào phòng mẹ ngồi một lát.
Một lúc sau, Thích Ngôn Thương trong phòng khách nghe thấy tiếng nức nở của Phương Nhu.
Anh đứng dậy đi vào thì nhìn thấy Phương Nhu đang ôm lấy di ảnh của mẹ cô mà khóc.
Anh ta đứng ở cửa do dự một lúc, cuối cùng cũng không bước vào, mà đi ra ngoài gọi điện thoại.
Khoảng nửa giờ sau, Phương Như từ trong phòng đi ra, đôi mắt đỏ hoe, nói “Tôi muốn đi gặp mẹ.”
“Chờ một lát.”
Thích Ngôn Thương ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc hút, lạnh lùng nói.
Phương Nhu không phản bác gì, cô chỉ ngây người nhìn anh rồi nhỏ giọng nói: “Anh có thể ngừng hút thuốc được không, đối… đối với đứa bé không sẽ có hại lắm.”
Giọng nói rất nhỏ, tựa hồ cho rằng Thích Ngôn Thương chắc chắn sẽ không để tâm đến.
Nhưng không ngờ, Thích Ngôn Thương đã dập điếu thuốc đang cháy dở, bỏ vào gạt tàn.
Cốc cốc cốc–
Có người đang gõ cửa, Phương Nhu có chút khó hiểu, cô bước tới, mở cửa ra thì phát hiện người đứng bên ngoài là của đồn cảnh sát.
“Xin chào, xin hỏi có việc gì vậy?”
Phương Nhu hỏi.
“Xin chào, chúng tôi đến từ Chi nhánh Lâm An.
Trước khi mẹ cô qua đời, cô có đến đệ đơn lên đồn cảnh sát.
Bây giờ chúng tôi đã tiến hành điều tra sự thật về cái chết của mẹ cô nên đến báo cho cô biết.”
Bên kia giải thích tình huống một cách ngắn gọn.
Phương Nhu vô thức nghiêng đầu, liếc nhìn Thích Ngôn Thương một cái, sau đó trả lời: “Mời vào.”
Hai nhân viên cảnh sát bước vào, đặt cuốn sổ lên bàn, mở một đoạn video và nói với Phương Nhu: “Mặc dù cầu thang bên phía