Nếu như so sánh giữa đứa bé và phòng ở thì đứa bé vẫn quan trọng nhất.
Vốn dĩ tay Thích Ngôn Thương đang mở dây an toàn trở nên cứng đờ, chần chờ hai giây sau đó anh ta lại tiếp tục ngồi ngay ngắn: “Phương Nhu có phải là em không biết phân biệt phải trái hay không?”
“Nếu như có một ngày có người hại chết ba mẹ của anh rồi lại tự tay cướp con của anh, vậy anh vẫn sẽ đối xử với người đó bằng vẻ mặt tươi cười sao?”
Phương Nhu hỏi ngược lại.
Phanh ――
Cô ấy đã chạm đến vảy ngược của Thích Ngôn Thương, anh ta bỗng nhiên đập tay vào trên tay lái không cẩn thận ấn xuống cái còi phát ra tiếng tít tít tít.
Anh ta nghiêng mắt, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ấy: “Mẹ tôi bị mẹ em hại chết, đứa bé ở trong bụng của em chính là con của Thích Ngôn Thương tôi.
Cái trước là sự thật đã định, cái sau theo như ý của em thì em không định đưa con cho tôi.
Vậy em nói xem tôi sẽ có tâm trạng thế nào khi đối mặt với em?”
Một câu nói làm cho Phương Nhu nghẹn họng không trả lời được.
Mẹ của cô ấy hại chết mẹ của Thích Ngôn Thương, mặc dù đứa bé ở trong bụng của cô ấy là con của cô ấy nhưng cũng là con của Thích Ngôn Thương.
Nếu như đứa bé được sinh ra nhưng cô ấy lại không giao đứa bé cho nhà họ Thích vậy thì cô ấy sẽ trở thành loại người mà cô ấy vừa mới nói tới.
Phương Nhu mấp máy môi hít mũi nói: “Cậu chủ Thích, nhà họ Thích các người có rất nhiều tiền, điều kiện của anh cũng rất tốt, những người phụ nữ thích anh có thể xếp hàng dài hơn năm cây số.
Tôi…Tôi có thể thành khẩn cầu xin anh…”
Nói đến đây bỗng nhiên giọng nói của cô ấy trở nên nghẹn ngào khàn khàn, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng nước: “Tôi thành khẩn cầu xin anh hãy buông tha cho tôi và đứa bé ở trong bụng có được không? Anh còn có cả nhà họ Thích, tương lai anh vẫn còn có thể tìm được người phụ nữ thích anh.
Mà tôi chỉ có đứa bé, anh cũng biết sức khỏe của tôi có lẽ sau này không thể sinh con được nữa.
Đứa bé này cũng có thể là đứa bé cuối cùng của tôi nên tôi có thể cầu xin anh rộng lòng giúp đỡ được không?”
Phương Nhu không muốn ăn nói khép nép với Thích Ngôn Thương nhưng đã nói đến mức này rồi thì cô ấy cũng muốn nói rõ tất cả những lời ở trong lòng mình.
Cô ấy quay đầu, hốc mắt ửng đỏ nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Thích Ngôn Thương.
Dáng vẻ của cô ấy điềm đạm đáng yêu còn kèm theo vẻ mềm mại suy yếu nên làm sao có thể không làm cho người ta đau buồn chứ?
Ít nhất khi Thích Ngôn Thương nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì trong lòng cảm thấy hơi phức tạp.
Sau khi nhìn nhau chằm chằm vài giây anh ta quay đầu nhìn sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Tôi đã từng nói trước khi đứa bé được sinh ra thì tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em cũng sẽ không nói tới chuyện đi hay ở của đứa bé.
Khoảng thời gian này em cần phải điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt.
Biệt thự này sẽ được sang tên cho em, nếu như em bằng lòng thì có thể ở lại đây, tôi cam đoan sẽ không có người nào tới quấy rầy em cũng sẽ không quy định phạm vi hoạt động của em.”
Thích Ngôn Thương dừng lại vài giây cuối cùng lại nói thêm một câu: “Nếu như em không băng lòng ở lại đây thì có thể đến biệt thự Ngự Cảnh.
Nhưng tôi muốn nói cho em biết anh lớn và Mộ Thiển đã kết hôn nên hai người họ cần có cuộc sống riêng, em ở đó sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Mộ Thiển.”
Họ đều đã là người trưởng thành nên có rất nhiều chuyện trong lòng đều hiểu rất rõ ràng.
Sao Phương Nhu có thể không hiểu rõ những lời mà Thích Ngôn Thương nói chứ?
Cô ấy cũng không muốn ở lại trong biệt thự Ngự Cảnh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của Mộ Thiển nhưng cô ấy lại sợ cô đơn khi ở một mình.
Cô ấy sống một mình ở nước ngoài hai tháng đã đủ để cho cô ấy nếm thử tất cả mùi vị của sự cô đơn, Phương Nhu không muốn phải cảm nhận cái loại cảm giác này một lần nào nữa lại càng không muốn nếm thử.
Cô ấy sợ, thật sự rất sợ.
Phương Nhu chậm chạp không nói gì, dường như Thích Ngôn Thương có thể cảm nhận được sự do dự không quyết của cô ấy.
Anh ta bỗng nhiên nói: “Nếu như em lo lắng sẽ cô đơn khi ở một mình thì tôi sẽ cho người tới ở với em, lúc rảnh…Tôi…Tôi cũng có thể tới thăm con.”
Nói xong Thích Ngôn Thương còn nói thêm: “Nơi này dựa vào núi ở cạnh sông nên phong cảnh rất đẹp, đây là nơi thích hợp để tu thân dưỡng tính.”
Phương Nhu lại im lặng, cuối cùng Thích Ngôn Thương nói thẳng: “Còn năm tháng nữa là em sẽ sinh, em định đợi ở biệt thự Ngự Cảnh năm tháng sao?