Suốt dọc đường, Mộ Thiển suy nghĩ xem có cần nhắn tin báo cho Bạc Dạ hay không.
Nhưng nghĩ lại, nếu như lúc này cho Bạc Dạ biết rồi lại nữa Bạc Dạ đến sẽ lại bảo vệ cô thì chỉ kích thích cho Đồng Nam giận thêm.
Sẽ phản tác dụng.
Nghĩ vậy, cuối cùng cô quyết định không liên lạc với Bạc Dạ.
Đi bộ hơn hai mươi phút đã đến được bờ bắc sông.
Vì là buổi trưa nên thời tiết oi ả, cũng không có ai ra ngoài.
Giữa vườn hoa nhỏ kín đáo, cô đã thấy Đồng Nam, hai người đứng cách một khoảng chừng vài mét nhìn nhau.
Đồng Nam ăn mặc theo phong cách trung tính, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, đeo khuyên tai hình chữ thập, trông khá xấc xược.
Mộ Thiển nhìn cô ta, chau mày lại hỏi: “Cô tìm tôi suốt, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?”
Hôm nay Mộ Thiển mặc vest bó màu đen, đi giày bệt, trang điểm có phần giản dị và già dặn.
Đồng Nam đứng đối diện nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc đầu bật cười: “Cô nói thử xem rốt cuộc là cô đẹp ở chỗ nào mà Bạc Dạ lại để mắt đến cô nhỉ?”
Cô ta không phục vì cảm thấy mình chẳng kém hơn Mộ Thiển điều gì.
Xét về gia thế, năng lực, ngoại hình, Đồng Nam đều cho rằng mình không kém cạnh so với Mộ Thiển, trái lại còn thấy Mộ Thiển õng ẹo, chẳng hề giỏi giang.
Có lẽ thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, hoặc có lẽ cô ta không ưa gì Mộ Thiển nên nhìn sao cũng thấy cô xấu xí.
“Vấn đề này cô nên đi hỏi Bạc Dạ, chứ không phải tôi.”
“Hỏi Bạc Dạ? Ha ha, luôn mồm nhắc Bạc Dạ.
Cô có tư cách gì mà nhắc đến anh ấy với tôi hả Mộ Thiển?
“Nếu như không phải vì cô thì ngày ấy biết đâu tôi và Bạc Dạ đã lấy nhau rồi.”
Từ nhỏ cô ta và Bạc Dạ đã được đính hôn cho nhau, sau này vì Bạc Dạ gặp được Mộ Thiển nến mới hủy bỏ hôn với Đồng Nam.
Tất nhiên, đây là suy nghĩ trong lòng Đồng Nam.
Trên thực tế, Bạc Dạ chưa bao giờ thích Đồng Nam, hai người là thanh mai trúc mã nên anh ấy chỉ đối xử với cô ta như một cô em gái.
Xuất phát điểm và tư tưởng của hai người khác biệt nhau, nhưng Đồng Nam cứ khăng khăng thích Bạc Dạ đến cùng.
“Đồng Nam ạ, tôi không muốn tranh giành gì với cô đâu..
Hôm nay tôi đến là có một vài điều muốn nói rõ ràng với cô.
Tôi đã kết hôn với Mặc Cảnh Thâm rồi, không muốn nhì nhằng với cô nữa, càng không muốn nhì nhằng với Bạc Dạ.
Nếu như có thể tôi mong chúng ta có thể giải quyết được mâu thuẫn, thế…”
“Không thể nào!”
Đồng Nam từ chối thẳng không hề nể nang.
Rồi nói tiếp: “Có tôi thì không có cô, có cô thì không có tôi!”
“Nhất định phải như thế à?”
Đánh nhau một mất một còn, có đáng hay không?
Mộ Thiển không hiểu Đồng Nam nghĩ thế nào, cũng thực sự không hiểu nổi tư duy của cô ta.
“Bắt buộc phải như thế.
Chỉ khi chết thì tôi mới không so đo thiệt hơn nữa, hay nói một cách khác thì chỉ khi cô chết, tôi mới có thể sống yên ổn với Bạc Dạ.”
Cô ta luôn xem Mộ Thiển là cái gai trong mắt.
Không muốn cô sống ở trên đời.
“Con điên!”
Con giun xéo lắm cũng quằn, Mộ Thiển không nhịn nổi cất tiếng chửi.
Cô đưa mắt nhìn quanh, không thấy ai, bèn nói: “Ngoài cách đó ra, còn phương án nào khác khiến cô về sau không đeo bám nữa không?”
Cô thật sự cảm thấy Đồng Nam hơi điên rồ, không biết phải làm thế nào với cô ta.
“Không có cách nào cả.”
Đồng Nam vừa nói vừa rút súng ra khỏi túi, chĩa thẳng vào Mộ Thiện, mắt đầy sát khí.
Nhìn thấy khẩu súng đen kịt, Mộ Thiển rất quen thuộc, không hề cảm thấy sợ hãi.
Cô bình tĩnh nhìn cô ta chăm chú: “Cô cho rằng ra tay với tôi rồi thì cô có thể có cơ hội à? Cả hai sẽ cùng bị thua thiệt mà thôi.”
Cô giơ tay vén mấy sợi tóc mỏng, thở dài: “Nếu như được thì tôi có một cách này hay này, cô có muốn nghe thử không?”
Mộ Thiển dùng kế hoãn binh, bởi tuy trên đường đi cô không liên lạc với Bạc Dạ nhưng đã gọi điện báo cảnh sát.
“Nói!”
“Tôi nghĩ thế này nhé, cô thích Bạc Dạ đúng không nào? Thế chi bằng cô