Thích Ngôn Thương đưa tay ra mò qua mò lại: “Máu ở đâu ra chứ?”
“Không thể nào, đã chảy ra rồi, vừa nãy tôi cũng cảm thấy được mà.
”
Phương Nhu đang rơi nước mắt cảm thấy không cam chịu, vì để chứng minh thật sự đã chảy máu rồi, cô ấy còn tự mình mò thử, kết quả lúc giơ tay lên, trên đầu ngón tay chỉ có vệt nước sáng bóng lờ mờ.
“A? Không, không có chảy máu?”
Cô ấy nhìn vào đầu ngón tay, bộ dáng ngây người giống hệt như một đứa ngốc vậy, trong thoáng chốc vẫn chưa phản ứng lại được.
Thích Ngôn Thương trái lại cảm thấy dở khóc dở cười, bởi vì cuộc phóng túng vào đêm qua, anh ta chỉ lau khô ở bên ngoài, mới làm cho một chút thứ còn sót lại chảy ra ngoài khi cô ấy ngồi dậy.
Thế nhưng anh ta biết được không có nghĩa là Phương Nhu cũng biết, ngược lại dáng vẻ ấy còn khơi dậy hứng thú của Thích Ngôn Thương, anh ta cười lên một cách xấu xa, khoác tay ôm cô ấy nằm ở trên giường, một tay nâng cằm của cô ấy lên: “Là đã “chảy máu” rồi hay là đêm qua có một giấc mộng xuân rồi? Hửm?”
Mộng… Mộng xuân?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Nhu đỏ bừng lên, ngay lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ muốn đào một cái hố chui vào mới được.
Cô ấy giải thích một cách yếu ớt: “Không, tôi không có.
”
“Không có? Vậy thì cái này nên giải thích như thế nào đây?”
Thích Ngôn Thương nắm lấy cổ tay của cô ấy, lắc lắc bàn tay của cô ấy, nói một cách đầy ẩn ý.
Thật ra là đang thắc mắc về những vết nước bóng láng ở trên đầu ngón tay của Phương Nhu.
Bị anh ta gặng hỏi một hồi, Phương Nhu im lặng không nói lời nào, nửa ngày trời cũng không nói ra được lý do vì sao lại thế, chỉ biết giương mắt nhìn về phía anh ta.
“Ồ…”
Người đàn ông kia kỳ quái mà ồ lên một tiếng, kéo dài giọng điệu ra, còn đến gần cô ấy hơn, cười một cách xấu xa nói: “Có phải là muốn rồi hay không? Hửm? Nếu em muốn rồi thì lớn tiếng nói một tiếng, cần gì phải dùng chiêu trò vặt vãnh này chứ.
”
“Tôi mới không có.
”
Phương Nhu cảm thấy xấu hổ đến không còn mặt mũi nhìn ai nữa, đẩy Thích Ngôn Thương ra, kéo chăn lên mà trùm lại đầu của mình.
Không biết làm sao,Thích Ngôn Thương lại cảm thấy hôm nay Phương Nhu đặc biệt đáng yêu.
Bàn tay to của anh ta kéo một cái, ôm chặt cô vào trong lòng, thừa dịp lúc này cô ấy không dễ dàng tức giận, lại thiếu đứng đắn mà nói ở bên tai cô ấy: “Em đã chọc phải ngọn lửa của tôi, có phải nên chịu trách nhiệm dập lửa giúp tôi hay không?”
Thích Ngôn Thương cũng xoay người chui vào trong chăn, ở trong tấm chăn lúc sáng lúc tối mà ôm lấy Phương Nhu và dịu dàng nói, ngay cả hơi thở khi nói chuyện cũng trở nên hơi nặng nề.
“Không biết xấu hổ.
”
Phương Nhi nói lại một tiếng, lại vươn tay đẩy anh ta ra: “Thích Ngôn Thương, đây là giường của tôi, mời anh đi xuống cho.
”
Ngày hôm qua say rượu nằm ở trên giường thì thôi đi, nhưng mà bây giờ tỉnh ra, vậy mà lại còn lề mề không đi.
“Bây giờ tôi đã như vậy rồi, em muốn tôi phải đi như thế nào đây?”
Anh ta bắt lấy tay của cô ấy một cái, che lên thứ đang nóng hầm hập như sắt kia.
“Thích Ngôn Thương, anh buông tay ra, buông tay ra…”
Gương mặt của Phương Nhu đỏ bừng, cô ấy giãy dụa, thế nhưng Thích Ngôn Thương làm sao lại dễ dàng tha cho cô ấy? Trực tiếp nghiêng người mà hôn lên đôi môi của cô ấy.
Bầu không khí đặc biệt tốt đẹp vào sáng sớm luôn dễ dàng khiến cho người ta rơi vào sự ám muội không thể kiểm soát được, cho dù Phương Nhu có chống cự bằng mọi cách, thân thể lại vẫn chịu thua mà hùa theo, cuối cùng rơi vào sự dịu dàng của anh ta…
Sau một hồi mây mưa, Phương Nhu nằm ở trên giường, mệt mỏi mà nhắm lại đôi mắt nghỉ ngơi, Thích Ngôn Thương ôm lấy cô, nằm ở bên cạnh cô.
Anh ta hiếm khi dịu dàng mà hỏi: “Nếu như có thể, em… có đồng ý vì đứa con mà ở lại bên tôi hay không?”
Nghe thấy câu nói của Thích Ngôn Thương, Phương Nhu cau mày lại, sau đó mở mắt ra mà nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Phương Nhu liền rũ mi mắt xuống và nhìn về nơi khác: “Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì.
”
Cô ấy làm sao có thể không hiểu rõ chứ?
Chỉ là cảm thấy khó có thể tin được mà thôi.
Thích Ngôn Thương đưa tay nâng cằm của cô ấy lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói: “Em nghe cho kỹ đây, lời nói của tôi, tôi không muốn phải lặp lại lần thứ ba đâu.
”
Vẻ mặt của anh ta nghiêm túc, môi mỏng khẽ mở ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Vì đứa con, ở lại bên cạnh tôi, có được không?”
Phương Nhu chớp chớp mắt, hàm răng trắng tinh khẽ cắn lên môi.
Trái tim, ngay tại lúc này cũng đã hơi buông lỏng.
Đối với Thích Ngôn Thương, cô ấy không biết mình đã yêu anh ta từ khi nào, thậm chí cô ấy cảm thấy bản thân mình đã điên rồi, vậy mà lại sẽ yêu Thích Ngôn Thương.
Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, cô ấy đã thật sự yêu anh ta rồi.
Có lẽ là trong nhiều lần mây mưa, cũng có lẽ là do nhiều lần cảm thấy vướng mắc ở trong lòng, tóm lại cũng không biết vào lúc nào, thì cô ấy đả rơi vào lưới tình rồi.
Đến nỗi vào khoảng thời gian hơn