Không nói đến chuyện Nghê San San phân tích đúng hay không, nhưng đúng là anh đã hại cô.
Bởi vì Nghê San San lợi dụng bản thân mình giống với Mộ Thiển mà nhích lại gần anh, đúng lúc nhận được tin tức hôm đó,
Nếu như không đoán sai, chắc là Đồng Nam nhìn tin đó mới tìm được Nghê San San, thuận tiện giá họa cho Mộ Thiển, châm ngòi quan hệ.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình, đi đến trước mặt Nghê San San: “Người xuống tay với cô có phải cô ấy không?”
Nghê San San đang cúi đầu khóc thút thít, nhìn người phụ nữ trong điện thoại di động của anh, trong phút chốc đôi mắt trừng to ra: “Chính là cô ta, chính là cô ta, chính là người này đã hủy gương mặt em, chính là cô ta!”
Đối mặt với người hủy mặt cô, sao cô không nhớ rõ được?
Điều Nghê San San xác nhận cũng không khiến cho Bạc Dạ bất ngờ, trái lại tất cả đều trong dự đoán.
Anh cầm điện thoại mở mấy tấm ảnh chụp, đưa từng bức ảnh đến trước mặt Nghê San San để cô ta xem.
“Đây là ảnh chụp của tôi và cô ấy vào mười lăm năm trước, khi đó cô ấy còn nhỏ, quan hệ của chúng tôi rất tốt.
Đây là ảnh chụp lúc sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, tôi tổ chức cho cô ấy.
Đây là ảnh chụp lúc hai mươi tuổi, chúng tôi chụp làm kỉ niệm.”
Có mấy tấm ảnh chụp làm chứng, cũng không có vết tích của Photoshop.
Nghê San San mờ mịt, ngây người như phỗng ngồi ở trên giường, giống như bị rút sạch linh hồn.
“Cô ấy là Đồng Nam, cũng là nhà thế gia, cô ấy cũng là vợ sắp cưới của tôi.
Không tin thì cô có thể cho người đi điều tra.”
Xưa nay, Bạc Dạ là người không khéo nói chuyện, bây giờ nếu không phải vì chuyện của Mộ Thiển, anh cũng không cần phải giải thích với Nghê San San nhiều như thế.
Nhưng bây giờ nhìn thấy một cô gái giống Mộ Thiển y như đúc ở trước mặt, chỉ nhìn vào ánh mắt cô ta cũng có thể nhìn thấy vẻ lo lắng và động lòng của Mộ Thiển, sao có thể không đau lòng cho tình cảnh cô gặp phải?
Yêu ai yêu cả đường đi, chắc là có thể hình dung Bạc Dạ vào lúc này.
“Là anh? Thì ra là thật sự vì anh?”
Đột nhiên tin tức đó khiến Nghê San San không thể nào chấp nhận được, giơ tay bắt lấy vạt áo của Bạc Dạ, giống như phát điên liên tục lung lay.
“Khốn kiếp, anh là đồ khốn.
Khốn kiếp, khốn kiếp, tôi muốn giết anh, anh trả mặt lại cho tôi, trả lại thanh xuân cho tôi, ô ô…”
Không ai có thể cảm giác được tâm trạng của Nghê San San vào lúc này.
Nhiều năm trước mới sửa lại, rất vất vả mới khôi phục cuộc sống của người bình thường, bây giờ lại bị hủy hoại.
Dường như cuộc đời cô không thoát khỏi liên quan đến việc phẫu thuật gương mặt sao?
Ông trời như thế là công bằng sao?
Bạc Dạ không vùng vẫy, không phản kháng, mặc cho cô liên tục cào vào ngực mình, cho đến khi ngón tay được bó bởi băng gạc tràn ra vết máu, anh mới mở miệng: “Tay cô đổ máu rồi.”
“Ô ô… Tay tôi cũng bị hủy rồi, bây giờ nói những lời đó có tác dụng gì?”
Bởi vì sau khi xảy ra chuyện, Nghê San San hôn mê không lâu đã tỉnh lại, lúc này gọi 113, cho nên ngón tay được nối lại.
Nhưng ngón tay bị gãy mất thì chung quy vẫn là gãy mất, dù cho nối lại cũng không thể hoạt động tự nhiên như trước.
Càng quan trọng hơn là gương mặt, mặt có thể phẫu thuật.
Nhưng cảm giác đau khổ khi phẫu thuật cô ta đã trải qua, quá mức đau đớn.
“Tay sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt của cô.
Về phần mặt của cô, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện chỉnh hình tốt nhất, bảo đảm sẽ khiến cô khôi phục.
Nghê San San, bây giờ tôi muốn cô đứng ra làm sáng tỏ, làm sáng tỏ việc này không phải do Mộ Thiển làm.”
Bạc Dạ đưa ra yêu cầu của anh.
Nghê San San đang khóc thút thít nghe thấy Bạc Dạ nói thế thì thân thể cứng đờ, nước mắt cũng đọng lại ở hốc mắt trông vô cùng sống động.
Thật lâu, cô ta mới ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Anh… Anh nói cái gì?”
Cô cảm thấy như mình gặp ảo giác.
“Tôi nói, cô đứng ra làm sáng tỏ việc này không có liên quan đến Mộ Thiển.
Tôi sẽ cho cô một khoản tiền để cô không lo quãng đời còn lại nữa.”
“Ha ha, kẻ có tiền các anh đều thích dùng tiền giải quyết tất cả sao?”
Nghê San San cười, tiếng cười lạnh lẽo mang theo sự tuyệt vọng và đau đớn.
“Cô dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi dám nói không phải vì