Ảnh: “…”
Cậu ta còn có lý do để phản đối à.
Thậm chí đang nghĩ, nếu như từ chối Boss, có thể bị anh ta giết chết tại chỗ hay không.
“Vâng.”
Ảnh nhận lệnh, biến mất.
Trong phòng khách, sau khi Mặc Cảnh Thâm phê duyệt văn kiện xong mới rời khỏi đại sảnh, lên xe, đi đến nhà cũ của nhà họ Mặc.
Lúc này, ở nhà Bạc Dạ.
Bạc Dạ về tới nhà, sáng sớm đã có người đưa Đồng Nam tới.
Tình cảnh quen thuộc, dường như xảy ra chưa được mấy ngày lại xảy ra lần nữa.
Trong tay Bạc Dạ cầm rượu đỏ trong tay, lặng lẽ nhìn chăm chú Đồng Nam bị bắt giữ ở trong phòng khách, ngửa đầu uống một hớp rượu.
Sau đó vứt bình rượu ra, nhắm thẳng, đập vào đầu Đồng Nam.
Binh một tiếng, bình rượu vỡ vụn rơi xuống đất, rượu theo đầu của cô chảy xuống đất.
Đầu bị chai rượu đập vào bị thương, máu thuận theo đầu chảy xuống, trên khuôn mặt Đồng Nam có vẻ dữ tợn dọa người.
Ngay cả người áp giải Đồng Nam tới cũng bị hành động của Bạc Dạ dọa sợ.
“Cậu Bạc, chúng tôi đi trước.”
Hai người nhìn nhau một cái, vẫy vẫy tay, rời khỏi phòng khách.
Trong phút chốc, trong phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại Đồng Nam và Bạc Dạ.
Người hầu duy nhất bị tình cảnh này dọa sợ, rời khỏi đại sảnh, đóng cửa lại.
Đồng Nam bị Bạc Dạ ném một chai rượu nhỏ, cô cũng không nói gì, chỉ im lặng chịu đựng đau đớn trên đầu.
Bạc Dạ ngồi trên ghế sa lon không hề nói gì, cúi đầu lấy thuốc lá từ trên mặt bàn, bấm bật lửa nhóm lửa.
Anh lắc lắc bật lửa thể thông khí, lạch cạch để bật lửa lên mặt bàn.
Một tay anh chống lên đầu gối, môt tay khác kẹp điếu thuốc lá, thỉnh thoảng đưa vào miệng.
Anh hút rất mạnh, mới hút mấy cái mà điếu thuốc đã ngắn đi nhiều.
Khói thuốc lượn lờ chậm rãi bay cao, quanh quẩn trên trần nhà thật lâu không tan được.
Đôi môi anh phun ra một làn khói trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Đồng Nam, rốt cuộc cô muốn thế nào? Hả?”
Anh chưa từng luống cuống như thế.
Đồng Nam đưa tay sờ vết máu trên trán, nhẹ như mây trôi, thậm chí còn không hề chớp mắt: “Rất đơn giản, chính là muốn Mộ Thiển chết!”
Từ năm đó ở đảo Vô Danh đến bây giờ, giữa cô và Mộ Thiển đều có xích mích rất lớn, không thể vì mấy câu của Bạc Dạ mà có thể tha thứ cho Mộ Thiển được.
Huống chi cũng vì Mộ Thiển làm hại mà tay trái cô mới bị tàn phế, ngay cả tài nghệ rất tốt cũng giảm đi nhiều.
Sự khuất nhục trong lòng cô không bỏ xuống được.
“Ha ha, muốn Mộ Thiển chết?”
Bạc Dạ cười ha ha một tiếng, cúi đầu nở nụ cười châm chọc.
Tay đang kẹp điếu thuốc lá hơi dùng sức, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.
Bất chợt anh đứng dậy.
Một tay anh để vào trong túi quần tây, một tay kẹp điếu thuốc lá: “Nhất định phải khiến cho tôi chết cô sống sao? Đồng Nam, cô là phụ nữ, chém chém giết giết sát khí rất nặng.”
Anh cố nhẫn nại để khiến cô hiểu ra.
Đồng Nam chẳng hề để ý: “Em không sao cả, chỉ cần Mộ Thiển chết là được.”
“Nếu cô ấy không chết, cô chết thì sao?”
“Vậy thì càng không quan trọng.”
Cô lơ đãng nhún vai, dáng vẻ sống chết có số.
“Nếu như em chết rồi, có thể chứng minh Mộ Thiển may mắn, thế thì còn cách gì nữa.”
Nghe thấy Đồng Nam nói vậy, cuối cùng Bạc Dạ đặt điếu thuốc giữa môi, hút một hơi rồi bỏ điếu thuốc vào thùng rác.
Anh đi tới đi lui trong phòng khách, đi nửa ngày, cuối cùng đạp ngã bàn con trong phòng.
Loảng xoảng coong…
Bàn con ngã ngửa trên mặt đất, bộ đồ uống trà và đồ vật lẻ rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Cho dù Bạc Dạ đã nổi giận trước mặt Đồng Nam vô số lần, nhưng hôm nay anh tức giận thật sự, Đồng Nam chưa từng thấy qua anh tức giận như thế.
Trong phút chốc, trong lòng cô có hơi kiêng dè, sợ hãi.
Đồng Nam nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn qua Bạc Dạ, thấy ánh mắt kinh khủng doạ người của người đang dõi theo cô, dọa đén lông tơ của cô dựng lên hết cả.
Lúc này cô mới nói: “Bạc Dạ, chuyện của em không hề liên quan đến anh, không cần anh nhúng tay vào.
Hôm nay em nói rõ tất cả, nếu như em không giết được Mộ Thiển thì