“Sợ gì chứ? Anh với Tương Tương có phải là không về nữa đâu, chỉ là về quê sống một cuộc sống bình thường rồi bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại mà.”
“Tùy anh.”
Mộ Thiển than thở một tiếng, lấy khăn giấy lau nước mắt: “Thế cũng tốt.
Thật ra tôi cũng muốn được như hai người.
” Mộ Thiển lườm nguýt Cố Kinh Nhiễm một cái nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trước đây luôn cảm thấy cô vì giành lấy những thứ vốn thuộc về Cố Khinh Nhiễm mà áy náy.
Bây giờ biết Cố Khinh Nhiễm chẳng hề để ý mấy thứ ấy mà cô nhẹ lòng hơn nhiều.
“Em cũng mong được giống như hai người lắm, nhưng đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa có cơ hội.”
Đúng thật là không có bất kì một cơ hội nào.
Bởi vì… cô ấy với Cố Khinh Nhiễm không giống nhau.
Cố Khinh Nhiễm chỉ có Trần Tương, còn sau lưng cô có Mặc Cảnh Thâm, có cả gia đình Mặc Cảnh Thâm và gia đình Mộ Ngạn Minh nữa cần cô ấy bảo vệ, cần cô ấy làm trụ cột.
Chỉ cần Mặc Viên vẫn còn sống, những người đối đầu với gia định họ Ấn vẫn còn sống thì Mặc Thiển không thể nào cảm thấy nhẹ nhõm được.
Nhưng bây giờ biết rằng hai người họ nhất quyết muốn rời đi, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Cái cảm giác đau đớn muốn chết như có một bàn tay đang bóp cổ mình khiến cô không thể nào thở nổi.
Cố Khinh Nhiễm cảm thấy tâm tình của Mộ Thiển không được tốt, lại nói thêm: “Em không cần lo lắng đâu.
Bọn anh chỉ là về trước chơi một chuyến rồi lại quay lại mà.”
“Khi nào quay lại?”
“Qua mấy ngày.”
“Mấy ngày là mấy ngày?”
“Khoảng ba đến năm ngày.”
Mộ Thiển: “…”
Im lặng cả nửa ngày, cuối cùng cô cũng vẫy tay: “Anh đi đi, em muốn một mình yên tĩnh.” Đúng là Mộ Thiển thật sự muốn một mình, tâm trạng cô bây giờ rất không tốt.
“Được, vậy em ngồi nghỉ chút đi.
Anh về xem Tương Tương thế nào.
Cô ấy ở nhà một mình cũng chán lắm.”
“Đi đi.” Mộ Thiển cười, tiễn Cố Khinh Nhiễm ra về.
Cố Khinh Nhiễm rời đi, đóng cửa phòng lại.
Phòng làm việc náo nhiệt trước đây giờ chỉ còn lại một mình cô khiến cô cảm thấy có chút trống trải, cô đơn, lạnh lẽo.
Có lẽ người khác sẽ không cảm nhận được sự hiu quạnh ấy nhưng cô thì rất rõ, cái cảm giác ấy rất khó để diễn tả.
Bên cạnh chỉ có được vài người đáng tin tưởng, Tư Cận Ngôn, Bạc Dạ nhưng giờ cả hai người họ đều muốn rời đi rồi.
Cho dù sau khi họ đi rồi cô sẽ có một cuộc sống mới, nhưng những người ở lại cuộc đời mình lâu như vậy bỗng nhiên rời đi, cô quả thật không thể quên đi được.
Mộ Thiển ngồi trong phòng làm việc cả một ngày, không ăn không uống gì cũng không có tâm tư mà làm việc.
Đến tận tối khi Mặc Cảnh Thâm gọi điện cô mới sực tỉnh, thoát khỏi trạng thái trầm mặc ấy.
” Thiển, lúc nào em tan làm?”
Mộ Thiển nhìn đồng hồ, không ngờ đã tám giờ tối.
Cô vỗ vỗ đầu: “Đây rồi, xử lý xong tài liệu trên tay là em về ngay đây.”
“Ừ, thế anh đợi em.”
Người đàn ông này chẳng hỏi gì, chẳng nói gì, thậm chí còn chẳng đến đón cô tan làm…
Biệt thự Ngự Cảnh.
Cẩm Dung mặt đối mặt với Mặc Cảnh Thâm, vuốt vuốt cằm: “Cậu rõ ràng biết là tâm trạng Mộ Thiển đang không tốt, tại sao không đích thân đi đón cô ấy?”
“Cô ấy cần có không gian riêng tư.
Nếu tôi ở đó chỉ khiến cô ấy thêm áp lực.”
Một người phụ nữ sao có thể đứng trước mặt chồng mình mà đau lòng vì một người đàn ông khác cơ chứ? Mộ Thiển không cần thể hiện ra bên ngoài vì Mặc Cảnh Thâm đã hiểu rõ con người cô rồi.
Thay vì để Mộ Thiển phải giả vờ vui vẻ và thanh thản thì Mặc Cảnh Thâm càng hy vọng cô có thể tự giải tỏa cho bản thân, đi chơi một trận tanh bành cho thỏa thích.
Mặc Cảnh Thâm ở nhà đợi rất lâu Mộ Thiển mới về.
Dù muộn thế nào đi nữa thì chỉ cần tiến vào biệt thự Ngự Cảnh, Mộ Thiển sẽ nhìn thấy anh đang ngồi ở cái ghế dài bên trái sân nhỏ.
Lúc thì đang bận làm việc trên laptop, lúc đang ngồi đọc tài liệu, lúc thì xem tạp chí…
Xe dừng, Mặc Cảnh Thâm đứng dậy đi qua chỗ Mộ Thiển, cô xuống xe.
“Thiển?”
“Thâm.”
Hai người nhìn nhau, anh tiến lên ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái: “Em vất vả rồi.”
“Đâu có đâu.” Mộ Thiển dựa vào lòng anh.
Hai người chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ôm nhau rất lâu.
Chỉ đến khi cô cảm thấy tâm trạng