“Thích Ngôn Thương, chúng ta cứ phải…”
Yêu nhau lắm, cắn nhau đau cả đời sao?
Không, chỉ có mỗi cô ấy mới là người đang yêu mà thôi.
Phương Nhu nhân cơ hội nói: “Thực sự muốn hành hạ nhau cả đời sao?”
“Em lo lắng quá rồi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy con trai của Thích Ngôn Thương tôi sinh ra đã không có mẹ.
Cô chỉ gọi là ‘mẹ” của đứa trẻ thôi.
Anh buông tay Phương Nhu ra, bỏ tờ giấy đăng ký kết hôn vào trong ngăn kéo, lạnh lùng nói: “Đi thay quần áo đi.
”
Phương Nhu không nói gì, cô chậm chạp đi chọn lựa quần áo, mặc vào, sau đó cùng Thích Ngôn Thương đi ra khỏi phòng khách.
Vì trời đang có tuyết rơi nên trong sân đám người hầu nhanh chóng quét sạch, trên mặt đất kết một lớp băng mỏng, Phương Nhu đang mang thai vừa bước xuống bậc thang đã bị trượt chân, hét lên một tiếng, ngã thẳng xuống.
Trong lúc đó, Phương Nhu ôm bụng của mình lại để che chở và trong đầu chỉ toàn nghĩ về đứa bé.
Thích Ngôn Thương đang đi trước Phương Nhu, nghe thấy tiếng động, liền quay người lại, mắt chợt nheo lại, nhanh như chớp nhào tới, ôm lấy Phương Nhu, cả hai người cùng ngã xuống đất.
Phương Nhu nhắm mắt lại, nhưng cảm giác đau đớn lại không đến, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm trong lòng của Thích Ngôn Thương.
Bông tuyết bay khắp nơi, rơi xuống mặt hai người, mang theo chút lạnh lẽo.
Hơi nóng giữa hai người làm mờ đi đôi mắt của họ.
Cô từ từ nhắm mắt lại, dùng tay ôm chặt Thích Ngôn Thương, trong chớp mắt ấy, cô vừa hoảng sợ vừa run rẩy.
.
Thích Ngôn Thương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái nhỏ nhắn, thậm chí ngay cả đôi môi cũng tái nhợt đi lúc hoảng sợ.
Sau này, anh nhận ra rằng đứa trẻ trong bụng quan trọng như thế nào đối với Phương Nhu.
Anh đứng dậy, đỡ lấy Phương Nhu.
Cô gái nhỏ bé ấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao đâu, đứa bé không sao hết.
”
Sự hoảng sợ qua đi mà Phương Nhu nghĩ lại còn rùng mình.
Khi cô tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Thích Ngôn Thương, thấy một cảm giác thoải mái không thể giải thích được.
Người đàn ông nhẫn nại vỗ về, trấn an cảm xúc của cô, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đột nhiên lâu lâu lại cảm thấy một kiểu cảm xúc khác, như thể hai người thực sự đã yêu nhau nhiều năm và gặt hái được thành quả tốt đẹp là trở thành một đôi vợ chồng.
Sự dịu dàng và trìu mến chưa từng có ấy đã khiến cô thấy được yêu thương nhưng cũng khiến cô phải lo sợ.
Phương Nhu biết rằng đây chẳng qua là Thích Ngôn Thương lo lắng cho đứa trẻ trong bụng mình mà thôi.
Cô đẩy Thích Ngôn Thương ra, phủi hết tuyết trên quần áo: “Tôi không sao.
”
Vòng qua Thích Ngôn Thương và rời đi.
Hai cánh tay bỗng trống rỗng, khuôn mặt Thích Ngôn Thương thoáng chốc vừa tràn đầy dịu dàng, trong nháy mắt bỗng thành hung ác, nham hiểm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người con gái kia, hai tay buông xuống bên hông, hơi nắm chặt và ngay cả ánh mắt cũng trở nên nặng nề biết bao.
Anh mở cửa, bước lên xe, tài xế từ từ khởi động xe và lái ra khỏi sân.
Khu biệt thự Cảnh Dương.
Tháng ngày dài ngắn trôi qua, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm vẫn sống ở khu biệt thự Cảnh Dương, thỉnh thoảng sẽ về nhà một chút để gặp hai đứa con.
Mộ Thiển thậm chí cảm thấy mình không xứng đáng làm mẹ, bởi vì cô không thể đồng hành cùng hai đứa con và không để cho chúng cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
Nhưng cô không dám ở cùng hai đứa trẻ, vì sợ sẽ bị phát hiện chuyện lấy máu mỗi ngày.
Cộp cộp cộp…
Họ cùng nhau giẫm chân lên tuyết, nắm tay nhau đi dạo trong biệt thự.
Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô để sưởi ấm, sau đó hỏi: “Mộ Thiển à, em có lạnh không?”
Mộ Thiển hít một hơi, hơi ấm dần lên nhưng nhanh chóng bị gió thổi bay mất, cô lắc đầu: “À, không lạnh, em không sao.
”
“Cô gái ngốc.
”
Mặc Cảnh Thâm kéo cô lại trong vòng tay: “Anh biết em rất thích tuyết, nhưng lạnh quá, chúng ta về thôi.
”
“Ừ, được thôi.
”
Sau khi sống cùng với Mặc Cảnh Thâm một thời gian dài, cô thực sự được anh chiều chuộng trở thành một cô gái bé nhỏ.
Cái lạnh buốt giá lẻ loi trước đây dần biến mất, cô ngày càng ỷ lại vào Mặc Cảnh Thâm.
“Anh Thâm, hôm nay Cẩm Dung đã cho em xem báo cáo kiểm tra của anh.
”
Cô ôm Mặc Cảnh Thâm, nhắm mắt lại nói.
“Kết quả thế nào?”
“Cẩm Dung nói rằng cơ thể của anh đang hồi phục rất nhanh, và anh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn nhiều nhất là trong vòng nửa năm nữa.
”
“Ừm, đó là một tin tốt, như vậy cuối cùng gia đình chúng ta có