Cô vẫn không ngừng rên rỉ.
Bạc Dạ mấy lần muốn mở miệng nói gì đó để an ủi Mộ Thiển, nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới ổn.
“Bạc Dạ, túi của tôi…túi…”
Cô nói liên tục, ngay cả tiếng nói cũng run run.
Chẳng biết rằng rốt cuộc thì cô đã trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể khiến cô nói cũng không thể che giấu sự run rẩy.
“Túi?”
Bạc Dạ lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ đỗ xe cầm túi xách của Mộ Thiển rồi quay lại phòng.
Anh đóng cửa, ngồi lên giường, nói: “Anh lấy túi cho em rồi đây, em muốn tìm gì?”
“Bên trong có…có…một ống thuốc tiêm, anh giúp tôi tiêm với.
”
Mộ Thiển nhắm nghiền mắt, giọng nói không còn sức lực.
Bạc Dạ lục tìm một lượt trong túi Mộ Thiển, quả nhiên, bên trong có một chiếc ống tiêm, anh chau mày hỏi cô: “Đây là thuốc gì?”
“Thuốc giảm đau”
“Được…”
Nếu đúng là thuốc giảm đau, Bạc Dạ không chút phản đối, kéo lấy tay của Mộ Thiển, nhưng trên người cô còn một lớp áo dày nữa.
“Mộ Thiển, em cần phải cởi áo ra…”
“Được.
”
Mộ Thiển nằm trong chăn, cởi bỏ áo khoác nỉ ra một cách khó khăn, sau đó Bạc Dạ giúp cô kéo tay áo len lên, tiêm cho cô thuốc giảm đau.
Thu dọn ống tiêm, Bạc Dạ chuẩn bị vứt vào sọt rác, nhưng anh nghĩ lại cuối cùng anh nhặt lên bỏ vào hộp thuốc, cất đi.
Bởi vì cơ thể lúc nóng lúc lạnh, không ngừng dày vò Mộ Thiển, cô lạnh đến mức toàn thân run lên, hai tay ôm chặt lấy vai.
Nhưng sau khi tiêm thuốc giảm đau, tiếng Mộ Thiển rên dần dần bớt đi, sau đó không có phản ứng gì nữa.
“Mộ Thiển?”
“Mộ Thiển?”
Anh gọi cô vài câu, cô không hề có phản ứng gì.
Sắc mặt của Bạc Dạ có chút trắng bệch, anh đưa tay xem thử hơi thở của Mộ Thiển, anh phát hiện hơi thở của cô đã dịu đi hẳn.
“Đáng chết, rốt cuộc thì bị sao vậy chứ?”
Bạc Dạ vô cùng lo lắng, muốn gọi điện thoại để hỏi người, nhưng lại nghĩ đến ống thuốc giảm đau kia không hề có nhãn mác và cách sử dụng.
Chỉ có mỗi bao bì chống khuẩn bọc lấy ống thuốc mà trên đó không có bất kì dòng chữ nào.
Với tình hình như thế này, Mặc Cảnh Thâm nhất định đang theo dõi anh, nếu như gọi điện sẽ bị phát hiện ra vị trí, thực ra, trên thuốc chẳng có gì cả, cho dù có gọi điện hỏi thì cũng chẳng có thông tin gì để tra hỏi tình hình hết.
Vả lại với tình hình của Mộ Thiển bây giờ, nếu có tìm được bác sĩ tới đây, chỉ sợ cũng đành bất lực.
Vậy nên, việc duy nhất anh có thể làm là chờ đợi…
Chờ đợi trong yên lặng.
Bạc Dạ ngồi cạnh Mộ Thiển, lâu lâu lại kiểm tra hơi thở của cô, tuy hơi thở có chút yếu ớt nhưng vẫn chưa ngừng.
Cho dù cô có hôn mê, thì khuôn mặt trắng bệch vẫn hiện rõ biểu cảm đau khổ, đôi mày chau lại, chán hằn lên những nét phiền muộn.
Cô co người lại, toàn thân đang run lên, chốc chốc lại co giật một hồi.
Bạc Dạ giờ mới biết, đây vốn dĩ không phải là thuốc giảm đau thông thường, mà trong đó có thêm thành phần gây hôn mê, thậm chí còn có nhiều thành phần khác.
Trước kia khi điều tra sự việc, anh phát hiện ngày mười lăm âm lịch mỗi tháng đều sẽ phát bệnh, Bạc Dạ đang nghĩ, lúc phát bệnh đau như thế, nếu như hôn mê đi thì có đỡ hơn chút nào không?
Anh tra tìm một số thông tin có liên quan, kết quả không phải như thế.
Thuốc giảm đau và thuốc tê thông thường sẽ không có bất cứ tác dụng gì cả, trừ khi lượng thuốc rất nhiều mới có chút tác dụng.
Chỉ là hàm lượng thuốc tê luôn có liều lượng nhất định và được kiểm định rất nghiêm ngặt, nếu như dùng quá liều thì sẽ có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Bạc Dạ lấy từ trong hộp thuốc ra một ống kim tiêm, nhìn ống kim tiêm rỗng, rồi lại nhìn bộ dạng đang hôn mê của Mộ Thiển, tim anh thắt lại, thầm mong cô có thể bình an qua khỏi.
Nhưng thực tế chứng minh, cho dù Mộ Thiển hôn mê, thì đau đớn cũng không hề giảm bớt.
Sau khi qua mười hai giờ, cảm giác lạnh buốt bao lan tỏa thân cô, người cô không ngừng run rẩy, cho dù phòng có nóng đến mức người không thể chịu đựng nổi, thì Mộ Thiển vẫn thấy toàn thân lạnh toát.
Bạc Dạ vì thế mà sốt ruột theo, chỉ có thể nắm lấy tay cô, không ngừng vỗ về cô, rồi còn tăng nhiệt độ cho cô.
“A… lạnh…đau…cứu với…cứu tôi…”
Thật đau đớn, cảm giác đau đớn đó không phải là hôn mê là có thể giải quyết được.
Việc duy nhất Bạc Dạ có thể làm là ở bên cạnh cô.
“A…”
Không biết qua bao lâu, phòng đột nhiên bộc phát