Bạc Dạ cười, nụ cười đó chất chứa rất nhiều ý vị sâu xa, thế nhưng Mộ Thiển lại chẳng thể ngẫm ra Bạc Dạ là đang có ý gì.
“Bây giờ sức khỏe của em rất kém, không khéo phải nằm nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới có thể hồi phục lại được, bên Mặc Cảnh Thâm em đã nghĩ ra phải nói thế nào chưa?” Anh hỏi.
Câu hỏi được đặt ra quá bất chợt khiến Mộ Thiển cảm thấy có hơi lúng túng, cô sửng sốt một lúc lâu rồi mới lắc lắc đầu: “Chưa nghĩ ra.
”
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nếu cô và Bạc Dạ không thể phản ứng kịp lúc thì chỉ sợ rằng Mặc Cảnh Thâm đã phát hiện ra tất cả.
Một người phụ nữ “ngoại tình” sẽ phải đối diện với người chồng của mình như thế nào?
Quả thực vấn đề này cô chưa từng suy xét đến, cũng không biết phải “diễn” như thế nào mới được.
“Có đáng không?”
Một tay Bạc Dạ bưng bát sứ, một tay múc canh thổi cho nguội, nâng thìa đến cạnh môi cô.
“Đáng mà.
”
Cô biết Bạc Dạ đang hỏi chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, bởi vậy bèn dứt khoát đưa ra câu trả lời, giọng nói vững vàng chắc chắn.
“Thi thoảng tôi thật sự rất hâm mộ Mặc Cảnh Thâm.
”
Anh ta bùi ngùi nói một câu, chẳng khó để ngẫm ra được sự hâm mộ và ghen tị của anh ta đối với Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển chớp chớp làn mi, hơi nhướng mắt nhìn: “Đổi lại là anh thì tôi cũng sẽ làm như vậy.
”
Nhất định sẽ làm như vậy.
Bạc Dạ nhìn đăm đăm về phía Mộ Thiển với ánh mắt không thể tin được, anh ta khó hiểu hỏi rằng: “Vì sao?”
Mộ Thiển mím môi cười: “Cần thiết phải có lý do ư?”
Bất kể là anh ta, Ti Cận Ngôn, hoặc giả là Mặc Cảnh Thâm, ai cũng đáng giá để cô hy sinh như vậy.
Bởi vì cô nợ bọn họ rất nhiều, nhiều lắm, nhiều đến độ cô chẳng thể nào đền đáp cho nổi.
“Tôi tin em.
”
Bạc Dạ im lặng vài phút, khóe môi khẽ nhếch lên thành nét cười nhàn nhạt, thế rồi lại múc một thìa nữa đút cho Mộ Thiển ăn.
Ba chữ, để để biểu lộ hết thảy tâm tư của Bạc Dạ.
Anh ta tin Mộ Thiển, ấy là một niềm tin tuyệt đối.
Bởi vì anh biết, Mộ Thiển không biết nói dối.
Ăn canh xong thì Bạc Dạ bảo: “Nằm nghỉ ngơi đi, anh đi mua ít đồ ăn.
”
“Bạc Dạ, làm phiền anh nhiều quá.
”
Cô nằm ở trên giường, cả người bủn rủn chẳng có tí sức lực nào, đến cả nâng tay lên thôi mà cô cũng chẳng làm xuể, chẳng khác gì một kẻ vô dụng đáng bỏ đi.
Bạc Dạ đã đi đến cửa phòng ngủ chợt quay đầu nhìn cô một cái: “Với anh, thì đừng khách khí.
”
Với anh mà nói, từng giây từng phút lúc này đây chính là một cơ hội đáng quý vô cùng, cũng là một lần được dũng cảm mà chở che, chăm sóc cho cô một cách an lành nhất.
Anh đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Mộ Thiển nằm trên giường nhìn chăm chăm trần nhà, cô buồn ngủ đến độ không nhấc nổi mí mắt, thế rồi cũng lơ mơ mà chìm vào giấc ngủ.
Cũng may trước khi cô rời đi thì cũng đã rút máu để dự trữ sẵn, sẽ không ảnh hưởng đến tình hình trị liệu căn bệnh của Mặc Cảnh Thâm.
Cho dù lúc này Mặc Cảnh Thâm có phát hiện ra sự “qua lại” giữa cô và Bạc Dạ, đề ra yêu cầu ly hôn với cô thì cũng chẳng sao được nữa cả.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của Mặc Cảnh Thâm thì chuyện gì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì cả người suy nhược quá độ mà cô vừa vào giấc là đã ngủ thẳng đến tận lúc chạng vạng, đến khi mở mắt ra thì đã thấy lao xao ồn ào bên ngoài rồi.
Cơn gió rin rít gào thét như tiếng quỷ khóc sói tru, bông tuyết bay tứ tán trong cơn dông dồn dập, cả một vùng trời bên ngoài bao la là màu tuyết trắng bao phủ.
Mộ Thiển rất thích cảnh tuyết rơi, cô muốn rời giường để ngắm tuyết song cả người vẫn cứ mềm nhũn không sao dậy nổi, thế là đành phải nằm trên giường ngả đầu nhìn cảnh tuyết trắng tung bay ngoài trời qua song cửa.
Bất chợt, như thể nhớ tới điều gì, cô vội với tay cầm di động trên bàn, bật máy lên.
Cho dù là động tác đơn giản nhất như thế thì vào lúc này cũng thật là khó khăn đối với cô.
Di động lên nguồn, máy rung brừ brừ không ngừng…
Điện thoại cứ liên tục rung như thế mãi.
Các cuộc gọi nhỡ, các đoạn tin nhắn cứ dồn dập đổ dồn về chiếc điện thoại.
Có cái là của người thân bạn bè, có cái là của hai đứa con trai, và có cả… của Mặc Cảnh Thâm nữa.
Mộ Thiển nhìn ghi chú trên màn hình có dòng tên “Anh Thâm” mà cảm giác nghẹn ngào dồn ứ trong lồng ngực, khiến cô cảm thấy đau tức mình mẩy.
Cô vất vả nhúc nhích cả người để chuyển mình nằm nghiêng, tay cầm điện thoại trên giường để không phải dùng quá nhiều sức.
Ngón tay cái lướt lên xuống trên màn hình, có một thoáng do dự chợt qua, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi vào số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm.
“Tút tút tút…”
Cô nghe vài tiếng nháy chờ trong điện thoại, chuỗi âm thanh nối dài liền bốn vòng quay mà vẫn không có người nhận cuộc gọi.
Cõi lòng Mộ Thiển như thắt hết cả lại, cô nghĩ thầm: có phải, anh giận mất rồi phải không, anh sẽ không bao giờ muốn nhận điện thoại từ cô nữa phải không?
Suy nghĩ này vừa mới thoáng qua trong đầu thì đã có người nghe điện thoại.
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Sau khi kết nối đường truyền, đầu dây bên kia chẳng có tiếng người nói gì cả.
Từ ngày chính thức về chung một bến với Mặc Cảnh Thâm, mỗi lần anh nhận điện thoại của cô là một lần vui vẻ và phấn khởi, tâm trạng