Sau cơn đau ốm bệnh tật, cơ thể của Mộ Thiển đã suy nhược đến độ gần như là mục ruỗng, thế rồi lại bị Mặc Cảnh Thâm chèn ép giày vò suốt cả buổi, sức lực bị hao mòn chạm đáy, cô vừa nằm xuống là ngủ mê man không dậy được.
Bởi vì sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên Mộ Thiển nhất định phải chăm sóc sức khỏe của chính mình cho tốt.
Bởi vì anh là cậu chủ của Ẩn Tộc, là người có thể chất đặc biệt, hơn nữa cơ thể anh trúng cổ độc đã nhiều năm ròng rã, bởi vậy máu của anh và mẫu cổ đã dung hòa vào làm một, hiện tại khi mẫu cổ đã thức tỉnh thì lại cung cấp ngược lại máu cho Mặc Cảnh Thâm, tác dụng thực tế chính là dùng cổ mẫu để truyền nhập vào trong cơ thể Mặc Cảnh Thâm.
Tử cổ trong cơ thể Mặc Cảnh Thâm đã lan tràn đến khắp tứ chi bách hài, một con mẫu cổ chẳng thể nào khác phục được trong một sớm một chiều, đó là chuyện cần thiết phải trường kỳ.
Chỉ có nguồn máu chứa đựng toàn bộ nguồn năng lực của mẫu cổ, tức máu tươi rút ra từ trong cơ thể Mộ Thiển, mới chính là nguồn máu cực mạnh.
Từ đó, cơ thể Mộ Thiển sẽ xuất hiện tình trạng thiếu máu, song Mộ Thiển lại không thể tiếp nhận máu truyền.
Bởi vì nguồn máu mới được truyền vào không thể dung hòa với mẫu cổ, nếu cứ liên tục rút máu trong cơ thể cô ra như vậy thì rất có thể nguồn máu về sau sẽ không thể hòa với mẫu cổ được nữa, tiếp đó dẫn đến ảnh hưởng đến quá trình trị liệu, thậm chí là tất cả những gì hy sinh trước đó đều trở thành công dã tràng xe cát cả.
Đây cũng là lời dặn dò sâu sắc mà trước đó, khi tự mình chữa bệnh cho Mặc Cảnh Thâm, Thượng Quan Uyển Nhi đã nói mãi với Mộ Thiển.
Không thì, Mộ Thiển chỉ cần truyền máu là đã có thể điều chỉnh lại tình trạng cơ thể mình rồi, thế nhưng… cô không thể làm như thế được.
Tuy nhiên, tất cả những chuyện này Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không hay biết tơ hào nào, mà cũng chẳng thể để anh hay được.
Thế là từ đó, giữa cô và Mặc Cảnh Thâm đã nảy sinh biết bao nhiêu là hiểu lầm.
Mộ Thiển vừa nhắm mắt ngủ là ngủ thẳng đến tận khi tự tỉnh, đến khi cô tỉnh táo lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô mở to mắt, cả người bủn rủn chẳng còn tí sức nào cả, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Nhưng mà cơ thể đã suy nhược quá đỗi khiến cô cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
“Dậy rồi à?”
Mộ Thiển vừa mở mắt thì đã thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi trên sô pha, trên đùi đặt máy tính bảng, không rõ là đang bận bịu chuyện gì.
Ngẫm lại một đêm điên cuồng vừa qua với anh, Mộ Thiện cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng, thậm chỉ khi đối diện với Mặc Cảnh Thâm thì trong lòng còn cảm thấy có phần trống vắng.
Cứ như thể, cô thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với Mặc Cảnh Thâm vậy.
“Dậy rồi thì mau chóng vệ sinh đi, anh làm bữa sáng, để thêm chốc nữa sẽ nguội mất.”
Người đàn ông đó vừa nói dứt lời thì đứng dậy cầm máy tính đi ra khỏi phòng.
Mộ Thiển chưa từng gặp phải thái độ lạnh lùng hờ hững như vậy bao giờ.
Ít nhất từ khi về ở với Mặc Cảnh Thâm đến bây giờ, cô chưa từng thấy anh lạnh nhạt, vô tình đến như vậy.
Rầm.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, tấm cửa sập lại tạo nên tiếng vang thật dội, như thể để lộ sự bực dọc của anh vậy.
Mộ Thiển nằm trên giường, từ từ rũ mắt, cô hít sâu một hơi, chẳng nói chẳng rằng.
Nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã chất đầy trên gốc cây đại thụ bên ngoài, thốt nhiên một cơn gió thoảng qua, nhánh cây cũng rung rung lay động, tuyết đọng bên trên cũng vãi đầy dưới đất.
Trái tim Mộ Thiển cũng theo đà mà chùng hẳn xuống.
Ấy là cảm giác tủi thân trộn lẫn với men chua chát và thống khổ.
Nhưng cô đã chẳng còn là cô học sinh của ngày xưa nữa, cô có sự quyết đoán vững vàng, không để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Mộ Thiển rời giường, vệ sinh rửa mặt một hồi rồi hóa trang, sau đó xuống tầng.
Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, vẫn là bữa sáng với những món yêu thích của cô.
“Mau ăn đi, lần chần thêm nữa là nguội mất.”
Anh đặt bát đũa trước mặt Mộ Thiển, dù rằng đã “tận mắt” nhìn thấy sự thực chuyện cô ngoại tình, anh vẫn nín nhịn hết thảy.
Thế rồi vẫn đối xử đầu cuối với cô, không hề thay đổi chút tơ hào nào.
Mộ Thiển cảm nhận được sự “bao dung” của Mặc Cảnh Thâm với mình, tâm trạng lại càng trở nên nặng nề và phức tạp.
Lúc đầu cô còn nghĩ rằng sau khi về đến nhà, Mặc Cảnh Thâm sẽ giận đến tím tái mặt mày, thậm chí sẽ còn ly thân với cô.
Thế nhưng, không hề có chuyện gì xảy ra cả.
“Dạ, anh cũng mau ăn đi thôi.”
Mộ Thiển bưng bát lên ăn, cô húp mấy ngụm cháo, ngước mắt lên trông thì vừa lúc thấy đồng hồ trên tường, thời gian đang chỉ tám rưỡi sáng.
Cô đặt đũa xuống, nói: “Em vào nhà vệ sinh chút.”
Thế rồi cô đứng dậy, đi vào nhà vệ