Cô cau mày nhìn Thích Ngôn Thương, lộ ra vẻ khổ sở.
Thích Ngôn Thương nhìn cô, hỏi: “Sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?”
“Không, không có.
”
Phương Nhu lắc đầu.
Chậm rãi cúi đầu, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống đứa bé trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “
“Thang Viên.
”
Thích Ngôn Thương chỉ cảm thấy cái tên này có hơi tầm thường.
“Thang Viên, nghĩa là đoàn tụ.
”
Đứa bé được sinh ra sớm hơn dự kiến, mặc dù cần phải tiêm thuốc trợ sản nhưng mọi thứ đều thuận lợi bình an.
Phương Nhu không biết cô sinh con trong bao lâu, chỉ biết lúc đó cô khó sinh và quả thực đau đến không muốn sống nữa.
“Hừm, thôi được rồi, vậy hãy gọi con chúng ta là Thang Viên.
”
Thang Viên.
Nếu như là trước kia, có lẽ Thích Ngôn Thương sẽ cảm thấy Thang Viên là không tốt, nhưng hiện tại anh ta cảm thấy cái tên này cũng rất tốt.
“Còn tên của đứa bé là gì?”
Anh ta hỏi.
Phương Nhu lắc đầu: “Tôi chưa nghĩ ra.
”
Thật sự cô không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy Thích Ngôn Thương có thể cho cô đặt tên mụ là đã rất tốt rồi.
“Được rồi, vậy cô cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ.
”
Có một tháng để bệnh viện làm giấy khai sinh cho đứa bé, có nghĩa là bọn họ còn thời gian một tháng để đặt tên cho con mình.
“Oa oa oa…”
Trong khi hai người đang nói chuyện, đứa bé trong tay lại bắt đầu khóc.
“Con đang đói…”
Phương Nhu nhìn đứa bé trong lòng, biết Thanh Viên không phải đói bụng thì chính là muốn đi tiêu.
Mở chăn bông ra, kiểm tra xem tã có ướt không, hoàn toàn không có đi tiêu, vậy thì có lẽ là đói bụng.
Cô nghiêng đầu quay sang phía Thích Ngôn Thương, yếu ớt nói: “Hay là… Anh hãy ra ngoài đi?”
Phương Nhu muốn cho con bú sữa mẹ.
Làm sao anh ta không biết được suy nghĩ của Phương Nhu.
Lập tức anh nói: “Con rất thích uống sữa bột, tôi sẽ pha sữa bột cho con.
”
Anh đứng dậy, cầm phích nước nóng pha sữa bột cho đứa bé.
“Không… Không cần bú sữa mẹ sao?”
“Không cần.
”
Thích Ngôn Thương dứt khoát từ chối.
Ngày hôm qua, trong phòng sinh Phương Nhu bị xuất huyết nặng, tuy rằng đã được truyền máu nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, thay vì cho bú sữa mẹ thì trực tiếp thay thế bằng sữa bột sẽ tốt hơn.
“Ồ.
”
Phương Nhu im lặng.
Cô ôm đứa bé một lúc lâu mà không nói gì.
Bởi vì cô hôn mê cả một đêm, Thích Ngôn Thương đã xử lý xong những vết thương, cũng mặc một bộ quần áo khác, vì vậy mà không nhìn ra được bất cứ sự kỳ lạ nào, đương nhiên cũng không biết được vừa qua đã xảy ra những chuyện gì.
“Vậy khi nào chúng ta về nhà?”
“Bác sĩ nói cần phải ở lại thêm vài ngày nữa.
”
“Ồ.
”
Cô ấy lại “Ồ” lên một tiếng nữa.
Ngày hôm nay bởi vì đứa bé được sinh ra mà hai người có thêm rất nhiều chủ đề để nói, nếu không chỉ sợ hai người chỉ ngồi nhìn nhau, im lặng không nói.
Nằm ở trên giường, Thích Ngôn Thương cầm bình sữa, bế Thang Viên từ trong lòng Phương Nhu, chậm rãi cho đứa bé bú sữa bình.
Từ tối qua đến giờ, sau nhiều lần liên tục cố gắng, đứa bé rất thông minh đã bắt chước theo được.
Im lặng nằm uống sữa bột, luôn rất im lặng và thích thú, bộ dạng làm biếng nhắm mặt lại nhìn vô cùng đáng yêu.
Ngồi trên giường, Phương Nhu nhìn Thích Ngôn Thương, chẳng qua là chưa từng nghĩ đến việc sau khi sinh con ra anh sẽ tự mình làm tất cả mọi thứ.
Tự nhiên có chút không quen.
Lập tức hỏi: “Sao anh không thuê bảo mẫu?”
Thích Ngôn Thương vẫn cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, ánh mắt lẩn tránh, thuận miệng nói: “Đợi đến năm sau hãy thuê bảo mẫu.
”
Tết Nguyên Đán sắp đến, hiện tại Thích Ngôn Thương không thể đi làm, ở nhà nhàn rỗi, tự mình chăm sóc cho con thì tốt hơn.
“Vậy còn con…”
“Chính tay tôi sẽ chăm sóc cho con.
”
Không đợi Phương Nhu nói hết, Thích Ngôn Thương đã trực tiếp ngắt lời cô.
Cho Thang Viên uống sữa được một lúc thì thằng bé lại lăn ra ngủ.
Phương Nhu muốn ôm con nhưng Thích Ngôn Thương nói: “Cô ôm Thang Viên, con sẽ ngủ không thoải mái.
”
Thực ra điều Thích Ngôn Thương lo lắng chính là cơ thể của Phương Nhu.
Chỉ là một người không giỏi thể hiện tình cảm, lại còn ngốc nghếch trước mặt người mình thích, không thể bộc lộ cảm xúc nên thường dẫn đến hiểu lầm.
Phương Nhu khẽ cau mày, sau đó giãn ra, mím môi im lặng cười.
Hóa ra, thật sự anh rất thích đứa bé.
Trước đây, Thích Ngôn Thương nói vì đứa bé nên mới ở lại bên cô, cô cho rằng đối với cô Thích Ngôn Thương cũng có phần lưu luyến.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như cô