Có những chuyện một khi đã xảy ra thì không có cách nào quay đầu lại được nữa.
Cho dù bị hàng ngàn người hiểu lầm, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đi tiếp, đây là con đường mà cô đã lựa chọn.
Bạc Dạ cầm trong tay điếu thuốc, đây là ngày anh ta hút thuốc nhiều nhất trong sáu tháng qua.
Hận không thể từng giờ từng phút kẹp điếu thuốc để giải tỏa lo lắng trong lòng.
Mộ Thiển không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng cơ thể cô phảng phất đang run rẩy.
Đừng nói một người phụ nữ, tuy Bạc Dạ anh là một người ngoài cuộc chứng kiến toàn bộ sự việc phát sinh cũng không khỏi cảm thấy đau lòng, thương xót.
Tại sao mọi chuyện lại trở lên như vậy?
Cô đang khóc trút hết những ưu tư trong lòng ra, nhưng Bạc Dạ không nói một lời nào, cũng không hề lên tiếng.
Qua nửa giờ sau, anh mới đứng dậy đi lên lầu: “Phòng của em ở trên tầng hai bên cạnh phòng tôi, đã được thu dọn sạch sẽ, đợi một lúc tâm trạng em ổn định hãy lên nghỉ ngơi.
Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.
”
Thực ra anh chưa buồn ngủ, chỉ là không muốn đối mặt với Mộ Thiển, không muốn nhìn cô đau lòng như vậy.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Bạc Dạ biến mất, Mộ Thiển mới đứng thẳng dậy và ngừng khóc.
Yên lặng ngồi ở đó, để đôi mắt sưng đỏ do khóc đến sương mù mịt mờ.
Đến khuya muộn cô mới nhấc cơ thể yếu ớt lên lầu, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm.
Điện thoại đặt sang một bên thỉnh thoảng phát ra tiếng bíp, báo hiệu điện thoại sắp hết pin.
Cô không muốn động, cũng không muốn đi sạc pin điện thoại.
Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, toàn bộ công ty được nghỉ phép, cô cũng không phải lo lắng chuyện của công ty, có thể cho bản thân nghỉ phép một thời gian, nghỉ ngơi vài ngày.
Đêm đó, cô không hề khó ngủ, mà nằm trên giường không lâu liền ngủ thiếp đi.
Thân thể quá yếu ớt, cô cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt.
Két—
Không biết từ lúc nào, một âm thanh tinh tế và khó nhận biết vang lên.
Bạc Dạ rón rén vào phòng đứng sang một bên, nhìn Mộ Thiển đang ngủ say, cúi người, không nhịn được tâm tình đưa tay nhẹ nhàng áp lên mặt cô.
“Anh Thâm? Anh Thâm…”
Tay anh vừa chạm vào Mộ Thiển liền bị người phụ nữ nhỏ nắm lấy: “Anh Thâm, em nhớ anh…anh Thâm…”
Cô vẫn đang ngủ, nhưng dường như là đang mơ cái gì đó.
Chỉ là nhiệt độ bàn tay đó đang nóng bỏng.
Bạc Dạ đưa tay sờ trán, quả nhiên người phụ nữ này phát sốt rồi.
Anh chỉ biết cơ thể Mộ Thiển hiện giờ rất yếu ớt nên lo lắng cho cô, vì vậy qua xem một chút, không ngờ rằng cô sốt cao như vậy.
Ngồi ở mép giường, anh nhẹ nhàng nói: “Thiển ngoan, ngủ ngon, anh đang ở bên cạnh em…”
Người nói là Bạc Dạ, nhưng giọng nói của anh hoàn toàn giống với Mặc Cảnh Thâm.
Anh cũng học qua lồng tiếng, vì vậy bắt chước giọng Mặc Cảnh Thâm quá đơn giản.
“Anh Thâm…Anh Thâm…”
Người phụ nữ nhỏ vẫn đang gọi tên Mặc Cảnh Thâm, nhưng tay cô ấy đã buông lỏng ra rất nhiều.
Bạc Dạ đứng dậy lấy khăn đắp lên trán Mộ Thiển giúp cô hạ nhiệt.
Gần như cả đêm anh đều ở bên cạnh chăm sóc Mộ Thiển, giúp cô hạ nhiệt, vỗ về cô.
Chăm sóc cô như một đứa trẻ.
Cơ hội hiếm có như vậy, Bạc Dạ vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy đáng buồn.
May mắn là vẫn còn cơ hội chăm sóc Mộ Thiển, đáng buồn là dùng phương thức này để ở bên cạnh chăm sóc cô.
Nếu có thể, Bạc Dạ thà không có cơ hội này.
Đêm dài, Mộ Thiển gặp vô số ác mộng đều là Mặc Cảnh Thâm ở trong đầu, còn không ngừng gọi tên anh.
Cô không biết rằng mỗi lần gọi tên Mặc Cảnh Thâm đều kéo theo trái tim Bạc Dạ run lên.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Bạc Dạ nhẹ nhàng đặt tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán Mộ Thiển, hết thảy phục hồi như thường anh mới yên tâm rời khỏi phòng ngủ.
Đợi đến lúc anh rời đi, Mộ Thiển mới mở mắt.
Cô đã tỉnh được một lúc, cảm giác được Bạc Dạ đang chăm sóc cô vì vậy Mộ Thiển không phát ra bất cứ âm thanh nào, giả vờ còn đang ngủ say.
Bởi vì Mộ Thiển thực sự không biết mình nên nói gì khi mở mắt đối diện với Bạc Dạ.
Mộ Thiển cảm thấy áy náy vì mắc nợ Bạc Dạ quá nhiều.
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cuồng phong gào rít, tiếng gió vù vù dội lại.
Mộ Thiển nhìn đến thất thần, giống như một xác chết bước đi, khiến người ta không khỏi thắc mắc cô đang nghĩ cái gì.
Cứ nằm như này một lúc cô lại lăn ra ngủ.
Đợi đến khi tỉnh lại, chính là bị đau đến tỉnh ngủ.
Bởi vì Cẩm Dung đến.
“Anh đến rồi.
”
Cô nhìn Cẩm Dung và hỏi một