“Anh nói anh muốn uống nước, tôi đi rót cho anh, tôi đưa nước cho anh uống anh lại tự đổ lên mặt mình thì liên quan gì tôi chứ.
”
Phương Nhu cong khóe miệng lên lộ vẻ khó chịu, liếc anh ta một cái.
Chỉ cảm thấy là có phải Thích Ngôn Thương tỉnh rượu hơi nhanh rồi không?
“Tôi? Tự tôi?”
Thích Ngôn Thương nắm chặt cái cốc trong tay, nhìn đống nôn trên mặt đất, nhíu mày lại, nghĩ tới cái chăn ấm cuối cùng uống ực hết nước,sau đó đặt cái cốc xuống, nằm lên ghế sô pha và ngủ thiếp đi.
Phương Nhu: “….
”
Đây lại là phiền phức gì nữa đây?
“Không định dậy đi vào trong phòng ngủ ngủ sao?”
Trời này lạnh lắm, ngủ ở phòng khách sẽ dễ bị cảm đó.
Thích Ngôn Thương không đáp lời nào, một lúc sau đã nghe tiếng ngáy rồi.
Cô ấy thực sự bất lực, nên đi lấy chổi và thùng rác quét sàn, sau đó còn lau sàn, phải mất một lúc mới xong.
Nhìn lên cái đồng treo tường, cũng đã gần 3 giờ khuya rồi.
Cô ấy đi tới chỗ Thích Ngôn Thương nằm, chạm vào lưng lay anh ta: “Dậy đi, dậy đi? Về phòng ngủ ngủ đi.
”
“Đừng có phiền, để tôi ngủ một giấc.
”
Thích Ngôn Thương hất tay cô ấy ra, bàn tay anh ta đánh vào trúng mu bàn tay của Phương Nhu, rất đau, phút chốc in dấu bàn tay đỏ trên tay cô rồi.
Cô gái nhỏ có chút tức giận, liếc nhìn anh ta rồi nhếch môi: “Có chết cóng thì đừng trách.
”
Giẫm chân nổi cáu, xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại một cái rầm.
Tiếng đóng cửa vang rung trời, cũng phải làm cho Thích Ngôn Thương một phen giật mình: “Thật là ồn.
”
Sau đó tiếp tục ngủ.
Trong phòng ngủ, Phương Nhu nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng cô ấy cũng phải vén chăn đứng dậy, bước khỏi phòng ngủ, ra phòng khách hét Thích Ngôn Thương: “Thích Ngôn Thương, anh tỉnh dậy đi.
”
Thích Ngôn Thương: “Khò khò khò…”
Mặc dù không ngáy to đến nỗi như sấm, nhưng cũng không thể nghe thấy Phương Nhu đang nói chuyện với anh ta.
Phương Nhu bất lực bước lại gần, đưa tay xoa vỗ về anh ta: “Mau dậy đi, ngoài đây lạnh lắm.
”
Giữa tiết trời mùa đông này, khẳng định rất lạnh.
Bởi vì mới chuyển tới nhà mới, lại có hai người giúp việc ở đây nữa, chăn cũng chia cho hai người họ rồi, nên bây giờ không có dư chăn dày.
Nếu như Thích Ngôn Thương ngủ ở phòng khách thì không có tấm chăn nào để đắp cả.
Phương Nhu hơi không an tâm cho anh ta.
“Thích Ngôn Thương? Tỉnh dậy đi?”
Cô ấy lại kêu lớn vài lần nữa, nhưng Thích Ngôn Thương không có phản ứng gì.
Cô ấy nhíu mày, cúi xuống người đàn ông đang nằm ngủ đó, đột nhiên nảy ra ý tưởng gì đó, lật đật lật đật chạy lên lầu, lấy xuống một cây bút màu đen và tiến gần mặt anh ta.
Ngồi xổm xuống, sau đó vẽ lên mặt anh ta.
Vẽ bên trái ba đường, rồi bên phải ba đường, rất đối xứng, trông giống như con mèo mướp.
Vẽ đã xong mà người đàn ông vẫn còn nằm ngủ.
Phương Nhu sững người một lúc, nhanh chóng buông cây viết trong tay xuống, thở một hơi: “Phương Nhu, mày điên rồi à?”
Mặc dù Thích Ngôn Thương vẫn đang ngủ, nhưng mình cũng không thể vẽ bậy lên mặt anh ta thế chứ?
Nếu như để Thích Ngôn Thương biết được, còn không phải tự tìm đường chết sao?
“Tiêu rồi, tiêu rồi.
”
Cô xoay người chạy vào phòng tắm, nhanh chóng lấy khăn sạch thấm nước, rồi trở lại cạnh anh ta, ngồi xổm xuống, đưa tay lau đi mấy nét đen trên mặt anh ta.
“Đừng có phiền, để tôi ngủ một giấc.
”
Bàn tay nhỏ của cô ấy cứ lau lau mặt anh ta, làm anh ta rất khó chịu, phủi tay cô ấy đi, ý muốn cô ấy để anh ta yên.
Sáu vết mực màu đen, đã lau sạch được năm rồi, còn trên gương mặt điển trai đó một đường màu đen giống như sợi râu, rất đáng yêu.
Động tác của Phương Nhu chậm lại, mắt cô ấy chớp lấp lánh.
Lập tức lấy điện thoại của Thích Ngôn Thương ra, anh ta đã quen dùng điện thoại không cài mật khẩu, nên Phương Nhu đã bật được camera điện thoại dễ dàng, lại lấy cây bút đen vẽ thêm vài đường lên mặt Thích Ngôn Thương.
Tách, tách…
Người đàn ông ngủ trên sô pha rất say, nên dù có chụp ảnh cũng không làm anh ta thức được.
Khuôn mặt anh ta trong bức ảnh, hai sợi ria mép trên gương mặt không góc chết ấy, trông có chút… đáng yêu?
Trời ơi, Phương Nhu tự nhiên cảm thấy mình hơi hồ đồ rồi, cứ nói từ “đáng yêu” về những thứ trên người Thích Ngôn Thương.
Đầu óc bị úng nước rồi hay sao?
“Đừng nghĩ nữa, chẳng phải vẫn đang ngủ thôi sao.
”
Phương Nhu lấy hết dũng khí, trở lại với sự can đảm của mình, rốt cuộc, đó lại là cơ hội nghìn năm có một.
Cũng sắp sang năm