Khi Cố khinh Nhiễm đang chuẩn bị nói cái gì đó thì đã nhìn thấy Mộ Thiển ngồi trên ghế sô pha.
Hai người nhìn nhau, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
“Tại sao anh tới đây? Sắp đến giao thừa rồi, bây giờ anh đến đây còn chị dâu đâu?”
Mộ Thiển đứng dậy, nhìn anh ấy và hỏi.
“Bây giờ em không bảo vệ được mình, còn có thời gian quan tâm chị dâu em?”
Anh ta đi vào với dáng vẻ rất tùy ý, nghiễm nhiên không coi mình là khách.
Tháo khăn quàng cổ xuống và ném trên ghế sô pha, trực tiếp ngồi bên cạnh Mộ Thiển: “Chị dâu em đang mang thai, bây giờ đang ở quê cùng với ba cô ấy, anh cũng yên tâm.”
Bạc Dạ không có nói chuyện, chỉ đứng dậy rót cho anh ta một chén trà sau đó để trước mặt của anh ta.
“Chị ấy đang mang thai.
Anh để chị ấy ở quê một mình có xấu hổ không? Nếu là chị dâu, em sẽ bị anh chọc tức chết rồi.”
Cô liếc Cố Khinh Nhiễm một cái, cảm thấy Cố Khinh Nhiễm không đáng tin cậy.
Ai ngờ người đàn ông bắn cho cô ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như không phải vì em, anh đã không từ tận núi Tra Nha mà tới đây.”
Ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Khi đang nói chuyện, ánh mắt lại rơi trên người Bạc Dạ.
Xem ra có ý muốn tìm Bạc Dạ tính sổ.
Lúc này Mộ Thiển nói: “Chuyện của em không cần anh nhúng tay vào, em sẽ tự mình giải quyết.”
“Em sẽ giải quyết? Em sẽ giải quyết, em lại làm Mặc Cảnh Thâm tức giận nôn ra máu à? Em sẽ giải quyết mà còn có thể trốn ở chỗ Bạc Dạ sao? Em…”
“Cái gì… Anh nói..
Anh nói Thâm anh ấy…nôn ra máu?”
Mộ Thiển trợn tròn hai mắt, trái tim hồi hộp giật mình, vô cùng căng thẳng.
Sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm vốn đã không tốt.
Bây giờ Cố Khinh Nhiễm nói là Mặc Cảnh Thâm nôn ra máu, Mộ Thiển làm sao có thể không lo lắng cho được?
Đồng thời cô cũng không quên nhìn về phía Bạc Dạ, nhưng vẻ mặt của Bạc Dạ không có bất kỳ thay đổi nào.
Rõ ràng là Bạc Dạ đã biết trước tình hình, nhưng sợ cô lo lắng quá độ nên không có nói cho cô biết.
“Như thế, em còn không biết sao?”
Cố Khinh Nhiễm nhíu mày, quan sát Mộ Thiển: “Cái quái gì xảy ra với em vậy?”
Nếu như Mộ Thiển không biết Mặc Cảnh Thâm nôn ra máu có thể chứng minh chuyện này càng không đơn giản.
Cô chắc chắn đang giấu giếm chuyện gì đó.
“Em… không phải, hôm đó em đã cãi nhau với anh ấy nên tức giận bỏ chạy.
Em chặn hết… chặn hết tất cả phương thức liên lạc của anh ấy, làm sao em biết được?”
Hết sức nói dối.
Ngay cả trong bất kỳ trường hợp nào, Mộ Thiển sẽ không thể chặn hết phương thức liên lạc của Mặc Cảnh Thâm.
Đó là người đàn ông mà cô yêu, dùng cả tính mạng để bảo vệ anh ấy.
“Được rồi, chỗ này không có chuyện của em.”
Cố Khinh Nhiễm phất tay: “Em lên lầu trước đi, anh có chuyện muốn nói với Bạc Dạ.”
Ánh mắt của anh ta nhìn Bạc Dạ với vẻ khinh thường, nhưng Bạc Dạ vẫn bình tĩnh bưng chén thưởng thức trà.
“Anh có chuyện gì cứ nói với em, chuyện gì mà em không thể nghe?”
“Chuyện giữa đàn ông với nhau.”
Sắc mặt của Cố Khinh Nhiễm càng thêm khó coi: “Bảo em đi lên thì đi lên, em nghe không hiểu sao?”
“Cố Khinh Nhiễm!”
Giọng nói cứng rắn của anh ta làm cho Mộ Thiển có chút không vui, cô đứng dậy: “Em nói rồi, chuyện của em không liên quan tới anh.
Em thừa nhận, em thích Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng bây giờ sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm không tốt, em kết hôn với anh ấy không khác gì với việc trở thành góa phụ.
Đàn ông các anh có nhu cầu thì ra ngoài tìm phụ nữ, còn em không thể tìm đàn ông sao?”
Những lời khó có thể mở miệng được Mộ Thiển không chút khách khí nói nói.
Mặc dù những lời đó làm cho cô mặt đỏ tía tai, nhưng lần này Mộ Thiển cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại cùng với thái độ tức giận phản bác.
“Em…”
Cố Khinh Nhiễm á khẩu không trả lời được, nhìn thẳng vào cô, không nói một lời nào trong vài giây.
Ngón tay thon dài của Bạch Dạ bưng chén trà nhẹ nhàng mà thổi nước trà, sau đó chậm rãi thu lại ánh mắt, một tia gian trá lóe lên rồi biến mất.
“Vô lý.”
Cố Khinh Nhiễm có chút tức giận.
Anh ta đột nhiên đứng lên, nhíu chặt mày, khuôn mặt bình tĩnh, tức giận nói: “Em là con gái, nói như vậy không thấy đỏ mặt sao? Em thực sự tưởng là anh biết em lâu như