“Bây giờ ông nội Cố gọi điện đến kêu anh trở về à?”
Mộ Thiển luôn cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy, nhưng rốt cuộc là tình huống gì, cô cũng không biết.
“Trước tiên bây giờ anh tránh mặt một chút, em có chút chuyện muốn nói với Bạc Dạ.”
Cô đuổi Cố Khinh Nhiễm một cách không khách khí.
“Anh là anh trai em, em có chuyện gì đáng xấu hổ không thể để anh biết phải không?” Anh ta bĩu môi, liếc mắt nhìn Mộ Thiển.
“Anh đừng nhiều lời, bảo anh tránh một chút thì anh tránh đi.”
“Phải phải phải, em tài năng, em lợi hại, em nói cái gì chính là cái đó.”
Bị em gái mình cho ăn tức giận, Cố Khinh Nhiễm cũng không nói được gì.
Dù sao cũng là em gái anh ta, cưng chìu không được sao?
Anh ta đứng dậy, giữ cổ áo khoác, liếc mắt khinh thường Bạc Dạ, xoay người bước ra phía ngoài phòng khách.
Phòng khách trở lại yên tĩnh, Mộ thiển nhìn về phía Bạc Dạ hỏi: “Năm mới sắp đến rồi.
Anh trai và ba của anh đều ở Hải Thành.
Anh cũng sẽ ở lại nơi này phải không?”
“Tôi không biết.”
Đối với chủ đề mà Mộ Thiển nhắc đến, Bạc Dạ không có hứng thú.
“Nếu không thì năm nay đón năm mới cũng chúng tôi được không?”
Mộ Thiển biết mối quan hệ giữa Bạc Dạ, Bạc Diệc Châu và ba ruột anh ta không được tốt lắm, cô có chút lo lắng rằng anh ta sẽ đón năm mới một mình.
“Không cần.”
Anh ta rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc lá ra châm, bĩu môi, khói thuốc nhàn nhạt dâng lên trong khoang mũi, anh ta thở dài một hơi: “Tôi không thích Tết, có cũng được mà không có cũng không sao, không cần già mồm như vậy.”
Trong mắt người dân trong nước họ đặc bị chú trọng Tết.
Nếu như Bạc Dạ nói anh ta không thèm để ý Tết, điều đó chỉ có nghĩa là không còn ai để nhớ đến nữa, hoặc gia đình anh ta không êm ấm.
Truyện Trinh Thám
“Chờ cuộc gọi của tôi, ngày đầu năm mới tôi đến đón anh.”
Mộ Thiển không để cho Bạc Dạ có cơ hội suy nghĩ.
Anh ta tốt với cô, cô cũng muốn tốt với anh ta.
“Không cần, Tống Mễ Tuyết sẽ làm.”
Bạc Dạ từ chối.
“Tống Mễ Tuyết?”
Mộ Thiển suy nghĩ một chút, biết Mộ Dạ nói Tống Mễ Tuyết chính là người của Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển đã từng gặp qua người phụ nữ đó, là một người phụ nữ khí chất, vừa cool ngầu vừa dễ thương mà lại đẹp trai, thực sự là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
“Tôi cảm thấy người tên Tống Mễ Tuyết cũng không tệ lắm, ngoại hình cũng dễ nhìn.
Anh phải nắm chắc một chút, đừng để đến lúc đánh mất lại tiếc.”
Mộ Thiển trêu chọc một câu, định nhắc nhở và tác hợp cho Bạc Dạ và Tống Mễ Tuyết.
Người đàn ông không có trả lời, nhàn nhạt ngước mắt lên, liếc cô một cái: “Sao vậy, ý tứ của tôi đối với em còn chưa đủ rõ ràng?”
“Chính vì ý tứ của anh đối với tôi vô cùng rõ ràng, nên tôi mới cảm thấy rằng anh cần tìm một người phụ nữ luôn bên anh hết mình.
Bởi vì giữa anh với tôi không có khả năng, anh cũng không cần ôm bất kỳ ý nghĩ nào với tôi.”
Cô đứng trước mặt của Bạc Dạ, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta: “Tôi đi nha.”
Sau khi nói xong, cô xoay người rời đi.
Bạc Dạ ngồi ở đó, tay kẹt đuối thuốc lá đưa lên, hai chân bắt chéo trên đầu gối, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào khói thuốc vấn vít bốc lên với ánh mắt sâu sắc.
Nghe tiếng giày cao gót của Mộ Thiển càng lúc càng xa, anh ta cũng không có một chút phản ứng.
Nhưng trong lòng lại dấy lên một tia mất mát.
Cảm giác đó cuối cùng mạnh mẽ hơn.
Một lúc sau, tiếng xe ô tô gầm vang lên trong biệt thự, anh ta biết rằng Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đã lên xe rời đi, mặc dù muốn ra ngoài đưa tiễn nhưng anh ta vẫn ngồi im bất động.
Có những thứ cuối cùng không thuộc về anh ta nên cũng không cần cưỡng cầu.
Biết đâu im lặng làm bạn mới là tốt nhất.
…
Khi Cố khinh Nhiễm chở Mộ Thiển trên đường trở về, anh ta vừa lái xe cẩn thận một chút vừa xúc động nói: ‘Tuy là anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng em đối xử với Bạc Dạ như vậy là không công bằng.”
Anh ta tận mắt chứng kiến Bạc Dạ đối xử với Mộ Thiển rất tốt.
Cùng là đàn ông, Cố Khinh Nhiễm tán thưởng cách làm của Bạc Dạ, đồng thời anh ta cũng cảm thấy Bạc Dạ thực sự đáng thương.
“Em và Bạc Dạ là bạn bè, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng là vậy.
Em xem anh ta là bạn nhưng anh ta có xem em là bạn bè không?”
Mộ Thiển không biết trả lời câu hỏi trí mạng này như thế nào.
Khuỷu tay chống