Cuối cùng Mặc Tử Hàng cũng phải miễn cưỡng đưa cô khỏi phòng tắm, giúp cô chọn một bộ quần áo rồi cả hai cười đùa sánh vai xuống bếp.
Anh kéo ghế cho Giang Yên Nhiên, rồi mình cũng ngồi xuống bên cạnh.
Cô vui vẻ giữ lấy thìa múc một muỗng cơm rang to đưa đến miệng nhai ngon lành.
Mặc Tử Hàng không động đũa, anh chăm chú nhìn cô ăn, tay vươn ra giúp cô giữ lấy những lọn tóc rũ xuống, Giang Yên Nhiên lại múc thêm một thìa nữa nhưng lần này lại đưa về phía anh:"Chồng ơi, em ăn rồi, không có độc đâu, anh ăn đi, ngon lắm"
Anh cười bất lực, chẳng lẽ cô nhìn anh trông giống như muốn hại chết cô lắm hay sao?
Mặc Tử Hàng không thể cưỡng lại ánh mắt chờ mong kia, anh khẽ há miệng để cô đút cho mình sau đó nhai nhẹ.
Anh hơi cau mày, không hẳn là khó ăn nhưng những thứ này đều không ngon bằng đồ ăn ở ngoài, vậy mà sao cô lại thích đến như vậy chứ?
Đột nhiên có ai đó hắng giọng ho một tiếng, cả hai đều không hẹn ngước đầu lên trông thấy Tề Phong đang giơ bàn tay lên che mắt một cách hờ hững, châm chọc:"Ái chà cứ như hai vợ chồng mới cưới"
Mặc Tử Hàng thấy Tề Phong liền quay ngoắt đi, lại cúi xuống nhìn Giang Yên Nhiên như thể nhắc nhở cô đừng để tâm:"Em ăn thêm đi"
Tề Phong tức giận chạy lại gõ bàn:"Này, các người gọi tôi đến đây chắc không phải là để mời tôi ăn cẩu lương đâu nhỉ?"
Nói vậy nhưng Tề Phong vẫn kéo ghế đối diện hai người ngồi xuống, ánh mắt không ngừng đánh giá Giang Yên Nhiên.
Nếu như là trước đây khi gặp anh xuất hiện trong nhà, anh đã bị cô sỉ đến chết rồi.
Tề Phong vuốt vuốt cằm, không lẽ là mất trí?
Anh ta hơi bật cười xua tay, Giang Yên Nhiên này mất trí cũng thật khéo, chỉ nhớ mỗi chồng.
Mà Mặc Tử Hàng cũng thật hời, nếu như cô ta không xảy ra chuyện thì cậu ta cũng làm gì có cửa ngồi đây show ân ái.
Tề Phong chống tay lên bàn, đột nhiên nhớ lại:"Nghe nói hôm qua có người gây sự với ông nội Mặc, vì chuyện này mà Hàn Trí Viễn đã làm ầm ĩ với nhà họ Trương.
Trước nay hai nhà Hàn Trương không phải cũng khăng khít lắm à, không phải là vì Giang Yên Nhiên đó chứ?
Mặc Tử Hàng lạnh lùng liếc anh ta:"Tôi gọi cậu qua để nói nhảm à?"
Tề Phong nhướn mày:"Sao lại nói nhảm! Đây chẳng phải chuyện động trời sao? Dù gì Giang Yên Nhiên cũng từng thích anh ta còn gì" Cậu ta cố tình châm chọc.
Liếc thấy sắc mặt Mặc Tử Hàng tối đi, Tề Phong biết điều ngậm miệng.
Sau đó tìm cớ dập lửa:"Ai cha, dù sao bây giờ Giang Yên Nhiên trong lòng chỉ có mỗi cậu, với lại ai mà không biết người anh ta thích là chị gái của Giang Yên Nhiên, chắc là không thay lòng đổi dạ nhanh đến vâỵ đâu chứ?"
Ánh mắt Mặc Tử Hàng càng thẫm lại, phải rồi, chính bởi vì cô như vậy nên mới ngoan ngoãn ở cạnh anh.
Đột nhiên trong lòng Mặc Tử Hàng dấy lên một nỗi sợ hãi, sợ đến khi cô nhớ ra rồi lại muốn rời khỏi anh.
Tề Phong lại bất chợt thốt lên:"Nhắc mới nhớ, lâu nay cô ta trốn ở đâu vậy nhỉ?"
Mặc Tử Hàng xua đi những suy nghĩ trong lòng, lạnh lùng nói:"Cô ta chắc có liên quan đến chuyện này.
Cậu liên hệ với bên ngoài điều tra hành tung của cô ta đi"
Thật ra chuyện của Giang Yên Nhiên, Mặc Tử Hàng đều đã điều tra nhưng những việc đã xảy ra đều để lại sạch sẽ không chút dấu vết.
Hai năm trước khi cô rời khỏi Mặc gia, không ai biết Giang Yên Nhiên đã gặp phải những chuyện gì.
Duy chỉ còn lại một manh mối đó là chị gái đã mất tích