*Lưu ý: Chương này có một số hình ảnh nhạy cảm, bạn nào không thích có thể trực tiếp bỏ qua tác phẩm của mình luôn nhé.
Mình đã từng nhận khá nhiều bình luận ác ý, trong khi mình đã để phần giới thiệu 18+.
Mọi người làm ơn để ý hơn giúp mình, tránh để lại những phản hồi không hay ạ.
xin cảm ơn!
Vì ngủ khá ít nên vừa ăn xong Giang Yên Nhiên đã lim dim mắt.
Mặc Tử Hàng bế cô về phòng để cô lên giường nằm ngay ngắn, giúp cô đắp chăn kín, sau đó còn cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô một cái.
Giang Yên Nhiên mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp truyền từ đỉnh đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc say giấc vẫn còn mỉm cười rất tươi.
Mặc Tử Hàng ngồi cạnh giường lặng nhìn cô mất một lúc lâu mới miễn cưỡng rời đi.
Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng khẽ đóng cửa lại rồi đi xuống dưới, Lâm Tịnh vẫn ở đó chưa rời đi.
Thấy anh xuất hiện, cô như bừng tỉnh, vội vàng lấy lại tinh thần:"À, Mặc thiếu gia, thiếu phu nhân ngủ rồi ạ? Tiếc quá, tôi còn muốn nói chuyện với cô ấy một chút"
Mặc Tử Hàng hai tay đút vào túi quần, trên người là bộ quần áo ở nhà thoải mái không còn vẻ lạnh lùng xa cách, giọng nói cũng đều đều:"Ừ, hôm nay đến đây thôi.
Ngày mai tôi sẽ đến công ty nên từ ngày mai cô sẽ đến đây ở cạnh Yên Nhiên"
Lâm Tịnh khẽ cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu:"Vâng, tôi biết rồi"
"Tôi mong cô sẽ không vì Tề Phong mà thay đổi quyết định của mình.
Bây giờ cô có thể về rồi"
Lâm Tịnh yên lặng mất một lúc, sau đó cô cười nói:"Tất nhiên là không rồi.
Sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.
Chào anh"
...
Sau khi Lâm Tịnh rời đi, Mặc Tử Hàng quay lại thư phòng xem lại sổ sách đã bị anh chất đống hai ngày.
Anh mải xem mà quên cả thời gian đã trôi qua lâu như thế nào.
Giang Yên Nhiên lúc đó cũng chỉ ngủ một lúc rồi tỉnh dậy.
Cô tỉnh dậy vì khát nước, vậy nên lọ mọ đi tìm.
Phòng của Mặc Tử Hàng rộng rãi, tông màu nhã nhặn và sang trọng.
Quanh bốn bức tường gần như là sách và rượu, Giang Yên Nhiên khi trông thấy những chai rượu lấp lánh thì mò đến, túm đại một chai rồi ngồi bệt ra đất loay hoay mở nắp.
Khi nắp chai rơi ra ngoài lọc cọc, mùi thơm của rượu bắt đầu truyền ra bên ngoài.
Hương rượu mau chóng làm cho người khác đê mê, huống chi là Giang Yên Nhiên còn ngẩng cao đầu uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Rượu ngoại không đắng mà còn đem theo vị ngọt, Giang Yên Nhiên cứ thế mê mẩn rồi uống cạn bình rượu lúc nào không hay.
Rõ ràng ban đầu còn bình thường, khi cô bắt đầu muốn đứng dậy mới nhận ra đất trời đều đã quay cuồng.
Tửu lượng của Giang Yên Nhiên vốn dĩ không tồi.
Nhưng thời gian trước khi kết hôn với Mặc Tử Hàng, cô cố tình uống rất nhiều, uống nhiều đến mức say bí tỉ không nhớ gì vốn là để chọc tức Mặc Tử Hàng.
Sau này khi rời khỏi Mặc gia, cô mới phát hiện bây giờ cô có muốn uống một chút cũng cảm thấy đau đầu không chịu được, huống chi là bây giờ uống hết một chai rượu nặng.
Truyện Phương Tây
Cổ họng cô bắt đầu đắng chát, nóng ran.
Bây giờ cô thật sự cần một ly nước lọc, Giang Yên Nhiên gần như nhoài ra sàn khàn giọng kêu lên:"Khát nước quá.."
Trong lòng cô bây giờ như đang đốt lửa, Giang Yên Nhiên theo phản xạ đưa tay kéo mạnh cổ áo, chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng manh bị kéo mạnh bung hai chiếc cúc rơi lộp độp xuống sàn, vào lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, khi Mặc Tử Hàng trông thấy cô chật vật dưới đất liền vội vã chạy đến đỡ lấy cô ngồi dậy.
Mặt cô đỏ bừng lên như gợi tình, hai mắt lim dim khi trông thấy Mặc Tử Hàng đột nhiên cong môi cười ngờ ngệch:"Chồng, chồng của em, Tử Hàng của em..."
Mặc Tử Hàng cau mày liếc mắt qua chai rượu đã cạn nằm lăn lóc dưới sàn, anh thở dài bất lực với cô gái đã nằm gọn trong lòng:"Ừ của em tất"
Anh thao tác gọn gàng nhấc bổng cô lên, bế cô đến giường.
Giang Yên Nhiên thuận tay ôm chặt cổ anh, quần áo nhanh chóng trở nên xộc xệch, miệng lẩm nhẩm:"Chồng ơi, em nóng, khát nước nữa..."
Mặc Tử Hàng đặt cô lên giường sau đó trầm giọng nói:"Nằm yên ở đây, anh rót nước cho em"
Giang Yên Nhiên híp mắt, bĩu môi.
Cô không để ý Mặc Tử Hàng đang chạy đi rót một ly nước, nằm