Cuoi cung Giang Yên Nhiên cũng đã tỉnh lại.
Co vừa mở mắt liền ngồi bật dậy khỏi giường, Lâm Tịnh đã hai ngày liền không ngủ cũng chẳng hề thiếu đi chút tỉnh táo, lại gần cô nhỏ nhẹ hỏi để không làm Giang Yên Nhiên hoảng sợ:“Bà Mặc, cô ổn chứ?”
Cô giật phăng kim truyền nước, bước thẳng xuống giường nhanh đến mức Lâm Tịnh cũng chẳng thể phản ứng kịp, nhưng cả người Giang Yên Nhiên nơi nào cũng như gãy vụn, vừa bước chưa được hai bước đã ngã quỵ xuống sàn, may mắn Lâm Tịnh lúc này đã vươn tay ra đỡ được nhưng cũng không tránh khỏi đầu gối cô bị đập xuống.
Giang Yên Nhiên không những không kêu ca mà tiếp tục vội vã đứng dậy, Lâm Tịnh biết cô muốn chạy đi tìm Mặc Tử Hàng vì vậy mà hai mắt Lâm Tịnh đỏ hoe, cất lên tiếng gọi khàn khàn:“Bà Mặc…”
Có lẽ bây giờ Giang Yên Nhiên mới để ý đến Lâm Tịnh, vươn tay ra túm lấy vạt áo cô kéo, cất một chất giọng run rẩy:“Mặc Tử Hàng, anh ấy đâu rồi…”
Ngay khi Giang Yên Nhiên vừa cất lời, cả người Lâm Tịnh như có chút sững đi.
Giọng nói của cô gái ấy vẫn thanh thuần trong trẻo nhưng không giống như trước kia, cái bóng dáng nhõng nhẽo trẻ con đó không còn nữa mà thay vào đó trong giọng nói bấy giờ lại pha chút trưởng thành hiểu chuyện.
Lâm Tịnh không kịp suy nghĩ nhiều, đỡ Giang Yên Nhiên ngồi lại lên giường rồi trấn an:“Ông Mặc không có vấn đề gì, xin bà đừng lo lắng”
Có lẽ do vừa tỉnh dậy đã cử động mạnh khiến cả người Giang Yên Nhiên như không còn chút sức sống.
Cô thở yếu ớt như dường không thở, mấp máy đôi môi khô khốc:“Tôi muốn gặp anh ấy, làm ơn…”
…
Lâm Tịnh theo yêu cầu của Giang Yên Nhiên, đỡ cô bước nhẹ nhàng về phòng bệnh nơi Mặc Tử Hàng vẫn đang nằm bất tỉnh.
Giang Yên Nhiên nhìn vào cánh cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt, trước mắt vẫn không thể thoát khỏi chua xót, ứa ra nước mắt.
Đau lòng, thực sự đau lòng.
Hình ảnh ngày hôm đó lại hiện ra, Mặc Tử Hàng ôm trọn cô vào lòng lao xuống mặt đất.
Hình ảnh đó, đời này có lẽ Giang Yên Nhiên cũng không thể nào quên được…
Khi cô run rẩy vươn đôi bàn tay yếu ớt sức sống muốn đẩy cửa thì có một bàn tay khác đột nhiên vươn đến túm lấy cổ tay cô nén lại.
Giang Yên Nhiên nâng cằm, trông thấy khuôn mặt của người đàn ông quen thuộc đầy nghiêm nghị, cả cơ thể không ngừng run lên một cách rõ rệt, đôi môi mấp máy:“A…bố…”
Mặc Đình Thiệu lạnh mặt hắt ra một tiếng đầy bất mãn, hất tay Giang Yên Nhiên ra khỏi tay nắm cửa:“Hừ… ai là bố con với cô? Tại sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ gây chuyện ở Mặc gia chưa đủ, lại muốn đến gây phiền toái cho Tử Hàng sao? Nó ra nông nỗi này, chắc là do cô, có đúng không?”
Giang Yên Nhiên hoàn toàn không thể phản bác.
Đúng vậy, Mặc Tử Hàng nằm đây là do cô…
Mặc Đình Thiệu nói nặng lời với Giang Yên Nhiên như vậy nhưng cô buồn cũng không được.
Cô biết trước kia là cô quá đáng, cô đã tìm mọi cách khiến ông bà Mặc không hài lòng.
Thành công khiến cả nhà họ Mặc ghét cô nhưng Mặc Tử Hàng kia lại quá cố chấp, cố chấp giữ cô bên mình.
Lâm Tịnh với nhà họ Mặc được cho là có chút thân thiết, chuyện gia đình nhà Mặc Tử Hàng cũng coi như là biết đôi chút, nhưng hiện giờ ông chủ và bả chủ đã làm lành với nhau tình cảm thắm thiết, nghĩ Mặc Đình Thiệu làm như vậy thực có chút quá đáng liền lên tiếng:“Bác Mặc, thiếu gia và thiếu phu nhân đã làm lành với nhau từ rất lâu rồi.
Bây giờ tình cảm của hai người đã trở nên khăng khít, mong bác đừng quá khắt khe và bỏ qua cho thiếu phu nhân”
Mặc Đình Thiệu đưa mắt