Từ khi Mặc Tử Hàng tỉnh dậy, Giang Yên Nhiên chẳng gặp được anh mấy lần.
Bởi vì bây giờ anh không nhớ ra cô, bên cạnh anh là những người không thích cô, cô càng không thể đến gần anh.
Không chỉ riêng Giang Yên Nhiên mà cả Tề Phong bây giờ cũng bị Mặc Đình Thiệu hắt hủi, anh ta cũng bất lực không thể làm gì.
Tề Phong đi theo Mặc Đình Thiệu nhiều năm, chắc chắn không vì giữa hai người có chút xích mích mà hắt hủi, chẳng qua là cô biết hiện giờ ông không muốn để Tề Phong tiếp xúc gần với Mặc Tử Hàng rồi lại truyền đạt những lời lẽ không hay về Giang Hạ Vũ.
Mặc dù cô và Mặc Tử Hàng bay hai chuyến bay khác nhau nhưng giờ cất cánh cũng cách nhau không xa.
Lúc đám người Giang Yên Nhiên bước chân xuống xe lại không ngờ cũng vô tình va phải đại gia đình nhà họ Mặc.
Giang Yên Nhiên biết hiện giờ cứ tiếp tục đôi co, người chịu thiệt chắc chắn là cô.
Nên chỉ lạnh lùng đứng xa, cúi đầu chào một cái rồi kéo vali cùng Lâm Tịnh đi trước.
Mặc Đình Thiệu bên này hắt ra một tiếng đầy bất mãn:”Hừ! Tại sao cô ta lại theo chúng ta tới tận đây chứ!! Cả con bé Lâm Tịnh, từ lúc nào mà nó lại dám thất lễ với ta như vậy!? Lũ trẻ này!!..”
Giang Hạ Vũ mới tiến lên nói:"Bác, dù sao Lâm Tịnh và Tề Phong cũng có tình cảm với nhau nhiều năm, bây giờ Tề Phong đứng về phía Yên Nhiên, Lâm Tịnh cư xử như vậy cũng không có gì là lạ.
Người trẻ tuổi, suy nghĩ chưa chính chắn, mong bác đừng để bụng.
Con người mà, vấp ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, cứ để cho bọn họ va vấp một chút rồi sẽ học được một bài học thôi bác ạ"
Mặc Đình Thiệu nhìn Giang Hạ Vũ đầy hài lòng, rồi mới nhìn qua Mặc Tử Hàng:"Tử Hàng, con xem, Hạ Vũ vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, về nước rồi mau chóng xem tính đến chuyện kết hôn"
Mặc Tử Hàng nãy giờ đứng một bên không nói gì, hai tay đút vào túi quần nheo mắt nhìn theo bóng dáng Giang Yên Nhiên vừa rời đi, sau khi nghe Mặc Đình Thiệu nhắc đến tên mới để ý, nhưng dường như là cũng chẳng để lời nói của Mặc Đình Thiệu vào tai mà bước đi thẳng.
Giang Hạ Vũ cũng tức chết, từ lúc anh ta mất trí, cũng chẳng thắc mắc với cô ta một câu, làm cô ta không có dịp nói điêu vài chuyện.
Giang Hạ Vũ trong lòng bực dọc nhưng cũng phải vờ như tươi rói vui vẻ đuổi theo, nhưng Mặc Tử Hàng bước đi rất nhanh, cô ta chỉ có thể chạy ở đằng sau, thật tình chuyện này thật khiến cho cô ta mất mặt.
Cô ta đứng lại, thở một chút rồi nói vọng theo:"Tử Hàng, anh không thể chờ em được sao?"
Giang Hạ Vũ muốn sánh vai cùng Mặc Tử Hàng, sau khi về Hoa quốc chắc chắn sẽ có những tay săn ảnh rình rập, nếu cô cứ lẻo đẻo theo sau như thế đám người kia sẽ cười nhạo cô mất.
Nhưng Mặc Tử Hàng nửa bước cũng không dừng lại.
...
Giang Yên Nhiên vừa đáp xuống sân bay liền đi đến Mặc gia.
Cô ở Mặc gia thời gian dài như vậy, từ lâu đã xem đây là nhà của mình, hơn nữa trên danh nghĩa cô vẫn còn là vợ chồng với Mặc Tử Hàng, việc cô trở về đó cũng không có gì là sai.
Ba người vừa kéo vali vào trong nhà, quản gia đã chạy ra vui vẻ đón tiếp:"Thiếu phu nhân, Tề thiếu gia, Lâm tiểu thư, mọi người đã về đến rồi ạ"
Nghe thấy tiếng chào của quản gia, ông nội từ trên lầu chống gậy đi vội xuống:"Aigu các người thật là quá quắt, đi lâu như vậy mà đến một cuộc điện thoại báo tin cũng không có, nếu không phải ta chủ động gọi điện hỏi thăm, chắc các người cũng để cái thân già này đổ bệnh nằm hấp hối trên giường mới trở về"
Giang Yên Nhiên sau lần tỉnh dậy gặp lại ông nội, người duy nhất trong gia đình của Mặc Tử Hàng luôn vô điều kiện đứng về phía cô trong lòng là bao niềm chua sót.
Cô vừa mếu máo vừa cười, dang tay chạy về phía ông nội:"Nội, cháu sai rồi, cháu về với ông đây"
Ông nắm lấy tay cô vỗ vỗ, bàn tay nhăn nheo trải qua biết bao sóng gió trên thương trường:"Thôi được rồi, bình an vô sự trở về