Anh chỉ gọi người chuẩn bị một bộ y phục dành cho phụ nữ nhưng không biết vô tình hay cố ý, bọn họ lại đưa đến một bộ đồ không thể nữ sinh hơn nữa.
Thần trí của Giang Yên Nhiên đã trẻ con, bây giờ lại càng giống, Mặc Tử Hàng nhìn đi nhìn lại, cuối cùng nhìn kiểu gì cũng giống như hai ba con cùng ra ngoài.
Giang Yên Nhiên nghe nói được ra ngoài nên háo hức hẳn.
Cô vui vẻ nhảy chân sáo, một tay bị anh đan vào nên không thể chạy đi lung tung.
Hai người hệt như đôi tình nhân mới cưới, chỉ nỗi trông Mặc Tử Hàng cứ như một tên háo sắc, trâu già gặm cỏ non vậy.
Khi cách cửa phòng mở ra, suýt chút nữa Tề Phong đã ngã vào.
Mặc Tử Hàng nhìn người đáng ra không nên xuất hiện ở đây khẽ nhướn mày.
Cậu ta bất thình lình nhìn thấy Mặc Tử Hàng liền giật mình đứng cách ra xa, vươn tay làm động tác tập thể dục rồi lại như có như không lướt qua Giang Yên Nhiên đánh giá, trên miệng nở một nụ cười khờ khạo:"Ahaha chào buổi sáng, hai vợ chồng trẻ"
Mặc Tử Hàng không vạch trần, anh chỉnh lại tóc cho Giang Yên Nhiên rồi lạnh lùng hỏi:"Làm gì ở đây?"
Tề Phong vẫn không ngừng khua tay múa chân:"Không thấy sao? Là tập thể dục đó, đúng lúc đi ngang qua mà thôi"
Mặc Tử Hàng gật đầu, nếu không có chuyện gì quan trọng thì thôi, anh kéo Giang Yên Nhiên bỏ đi, Tề Phong vẫn không tin, ngay khi Mặc Tử Hàng quay lưng đi anh ta liền dừng ngay động tác tập thể dục của mình, mắt dán chặt vào hai bàn tay đang đan lấy nhau.
Tề Phong lại lẩm nhẩm:"Vô lý, sao cô ta lại ngoan ngoãn vậy"
Đêm nay anh ta cứ nghĩ sẽ lại được nghe thấy tiếng đập đồ vui tai, nào ngờ trong phòng yên tĩnh đến nỗi một tiếng động cũng không có.
***
Mặc Tử Hàng giúp cô mở cửa xe, cẩn thận giúp cô không bị đụng đầu, thắt dây an toàn đàng hoàng rồi mới đóng cửa lại.
Ngay lập tức Giang Yên Nhiên liền bám vào cửa xe nhoài người ra suýt thì bật khóc:"Chồng ơi, anh đi đâu? Đừng bỏ em"
Mặc Tử Hàng giật mình, anh vô thức lia mắt nhìn đi xung quanh, xác định không bị ai nhìn thấy mới thở phào, anh cúi đầu an ủi:"Ngoan, anh luôn ở ngay đây mà.
Anh qua bên kia, ngồi cạnh em"
Giang Yên Nhiên tin tưởng Mặc Tử Hàng, chỉ cần anh nói anh không đi, cô đinh ninh chắc chắn là như vậy.
Mặc Tử Hàng vòng ra đằng trước để cô dễ dàng quan sát được mình, rồi mở cửa ghế lái ngồi vào trong.
Anh chưa vội khởi động xe mà lục lọi trong túi áo lấy ra một cây kẹo mút đủ màu sắc đưa qua cho cô, cười nói:"Cho em"
Giang Yên Nhiên cười đến híp cả mắt nhận lấy, chu môi nói:"Cảm ơn chồng" liền bị anh cốc vào đầu:"Anh là chồng em, nên mua đồ cho em là nhiệm vụ của anh.
Sau này không được nói cảm ơn, biết chưa?"
Cô được cái rất nhanh hiểu.
Dù gì cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang, từ nhỏ đã tham gia học ở môi trường quốc tế, mười tám tuổi đi du học, nhận biết bao nhiêu chứng chỉ, đầu óc của cô vốn dĩ nhanh nhẹn, lại có tài ghi nhớ chuyên sâu, dù có thành ra như bây giờ nhưng chỉ cần anh nói một câu liền hiểu.
Giang Yên Nhiên mặc kệ xe đã bắt đầu khởi động, cô bóc lớp vỏ bọc bên ngoài, vui vẻ nếm thử, sau đó lại quay sang nhìn Mặc Tử Hàng đang chăm chú lái xe, cô mới quay qua huơ huơ chiếc kẹo trước mặt anh nói:"Chồng, ngon lắm, anh cũng thử đi"
Mặc Tử Hàng e dè nhìn chiếc kẹo đã bị cô liếm lám, ánh mắt anh thẫm lại rồi lại sợ cô mỏi tay, anh vừa nhướn mắt lên nhìn đường vừa cúi nhẹ xuống mút một chút.
Giang Nhiên Nhiên bật cười chồm người qua nhưng vì dây an toàn cản trở nên không đến quá gần:"Ngon không chồng"
Mặc Tử Hàng khẽ liếm môi:"Ừm ngon lắm"
"Về nhà" mà Mặc Tử Hàng nói không phải là về Bích Lan Đình, biệt thự riêng của hai người khi cưới mà là nhà chính của nhà họ Mặc, cơ ngơi của ông nội Mặc.
Sáng sớm nay, anh có nhận một cuộc gọi của ông, bảo anh thu xếp về nhà.
Mặc Tử Hàng ngay lập tức đồng ý vì dẫu sao anh cũng muốn đem Giang Yên Nhiên về nhà ra mắt lần nữa.
Cánh cổng cao lớn sau khi xác định được xe của Mặc Tử Hàng thì ngay lập tức tự động đẩy ra.
Chiếc xe lăn bánh đỗ vào trong sân biệt thự, xung quanh đầy hoa lá thoáng chốc không khí liền trở nên trong lành.
Mặc Tử Hàng xuống xe, người làm đều đã dừng lại công việc đang làm giở của mình cúi thấp đầu chào.
Trong sự tò mò của mọi người, anh vòng qua bên kia mở cửa, cho đến khi người còn lại bước xuống khiến tất cả liền trố mắt câm nín