Nghe đến đó, toàn thân Giang Yên Nhiên cứng đờ.
Phải, anh là Mặc Tử Hàng, trước nay những gì anh muốn đều là của anh.
Anh muốn cưới cô về, liền cưới.
Anh hoàn toàn chưa bao giờ có ý định hỏi ý kiến của bất kì ai.
Cô bị những hành động trước kia của anh làm cho rung động, lúc mà cô suy sụp nhất, anh đứng đó, dang rộng cánh tay, chở che yêu thương cô vô điều kiện, vứt bỏ cả mạng sống của mình để cứu cô.
Anh cứu cô khỏi chỗ chết hai lần!
Mặc Tử Hàng cần gì ở cô, trước khi kết hôn bọn họ chưa từng gặp gỡ nhau.
Cô cứ cố chấp như vậy mà chưa bao giờ suy nghĩ thật kĩ xem liệu anh ấy có thật lòng yêu cô không? Hay đang mong chờ một điều gì khác ở cô.
Nếu anh ấy yêu cô đã không để cô phải chờ đợi như vậy..
Mặc Tử Hàng ngồi đối diện, thấy cô đang nói chuyện với mình nhưng dường như lại suy nghĩ đến chuyện khác nên có hơi tức giận, vừa định vươn tay ra, còn chưa đụng đến cằm cô, bên ngoài tiếng đập cửa inh ỏi truyền đến.
Giọng nói đó là của Mặc Đình Thiệu.
"Tử Hàng, con mở cửa ra cho ba! Con có ở trong đó không?!"
Anh buông thõng tay xuống, quay người lật chăn ra bước xuống sàn.
Thuận tay cúi đầu nhặt lấy khăn tắm quấn qua hông rồi đi vào phòng tắm.
Hoàn toàn không có ý định trả lời hay mở cửa cho người bên ngoài.
Giang Yên Nhiên co chặt người trong chăn không nhúc nhích.
Bên ngoài Mặc Đình Thiệu đã rất sốt ruột, quay sang nhìn Giang Hạ Vũ, quần áo của cô ta vẫn còn tươm tất gọn gàng, thất vọng thở dài.
Cô ta rụt rè đứng sát vách tường, đến cả cô ta cũng không ngờ suốt cả đêm, Mặc Tử Hàng thà một mình chịu đựng chứ nhất quyết không tìm đến cô ta! Không lẽ anh ta căm ghét cô đến vậy..
phụ nữ bất kể là ai, thể xác cũng giống nhau thôi mà..!!!
Là do cô ta đã đánh giá quá thấp mức độ chịu đựng của Mặc Tử Hàng.
Điều mà anh không muốn, bão quật cũng không lung lay.
Ông nội Mặc đã biết chuyện, cũng hồng hộc kéo đến phòng anh.
Vừa thấy Mặc Đình Thiệu, cây gậy trong tay đã nhanh chóng vung lên cao rồi đáp xuống.
Mặc Đình Thiệu không né, với thân thể cường tráng của mình, ông ta không thấy hề hấn gì.
"Thằng con trời đánh!! Tại sao mày lại đối xử với con trai của mình như vậy! Nó không yêu Hạ Vũ, tại sao mày cứ lúc nào cũng ép nó, sắp đặt cho nó!! May cho mày là Giang Hạ Vũ còn đứng đây, nếu hai đứa nó thật sự xảy ra chuyện gì, từ nay, mày không còn mang họ Mặc nữa!"
Giang Hạ Vũ bao lâu nay đã nhịn đủ, cô ta xiết chặt ngón tay vào lòng bàn tay, vẻ mặt không cam lòng lên tiếng:”Ông nội, cháu cũng không biết cháu đã làm gì không phải để ông ghét cháu như thế..
nhưng mà cháu yêu Tử Hàng là thật, cho dù phải chết cháu cũng chấp nhận theo đuổi anh ấy..
cháu xin ông cho cháu một cơ hội..
chắc chắn cháu sẽ làm thật tốt.."
"Ta không ghét cô! Chỉ là cô không biết điều, đến chồng của em gái mình mà cũng muốn chen chân vào.."
Giang Hạ Vũ nói:"Là vì cháu thấy không công