Giang Yên Nhiên theo ông nội Mặc ra đến bên ngoài.
Chỉ một cuộc dạo chơi mà có cả một đội ngũ theo cùng.
Đó cũng là lý do Mặc Tử Hàng yên tâm để cô theo ông nội cùng đi.
Cả hai dừng lại ở trung tâm mua sắm, ông đi cạnh Giang Yên Nhiên phấn khởi nói:"Nào, cháu thích thứ gì cứ nói ông, ông mua hết cho cháu"
Giang Yên Nhiên nghe vậy lại càng thích thú ngó nghiêng, giống như lần đầu tiên trong cuộc đời được đến một nơi đông người sang trọng.
Ông nội không có cháu bồng, lại khao khát có đứa cháu gái, đột nhiên thấy Giang Yên Nhiên lúc này lại thấy ấm lòng.
Ông lại nhớ lời hứa năm xưa với ông bà Giang, sau này khi hai đứa nhỏ lấy nhau, ông nhất định sẽ chăm sóc con gái hai người thật tốt.
Từ lúc biết Mặc Tử Hàng tự ý ly hôn, ông liền xông đến nhà đánh anh một trận, bảo anh tìm cô về nhưng anh cứng đầu một hai không đi.
Vì chuyện đó mà ông nội Mặc đổ bệnh, nằm liệt giường mấy tháng trời, đến khi quyết định đến nhà họ Giang thay mặt cháu trai nói lời xin lỗi thì mới hay hai vợ chồng đều đã qua đời.
Đối mặt với chuyện này, ông nội Mặc thực sự rất ân hận, cảm thấy có lỗi vô cùng.
Ông đã tìm Giang Yên Nhiên khắp nơi nhưng sau cái chết của ba mẹ cô, Giang Yên Nhiên gần như bốc hơi khỏi mặt đất, suốt mấy năm trời, ông luôn tự trách do Mặc gia không tốt để cô phải bỏ đi.
Lần này Giang Yên Nhiên trở về ông nhất định sẽ không để cô chịu thêm bất cứ thiệt thòi.
Ông chống gậy theo sau Yên Nhiên cười tít cả mắt.
Đột nhiên trông thấy trong một cửa hàng hiệu có một bộ đồ vô cùng bảnh bao, nhớ lại sắp tới là đến tiệc mừng thọ của mình, ông nói với Giang Yên Nhiên:"Cháu dâu, cháu chọn quần áo cho ta nhé?"
Cô làm gì biết thế nào là đẹp nhưng vẫn gật đầu tíu tít, ông vui vẻ cười khà khà kéo cô đến cửa hàng đó chỉ tay vào bộ đồ kia:"Cháu thấy thế nào? Có đẹp không? Để ta thử sau đó cho cháu đánh giá nhé?"
Nhân viên trông thấy hai người ăn mặc sang trọng liền bước đến niềm nở chào hỏi:"Thưa ngài, ngài muốn chọn quần áo cho ai ạ?"
Ông nội Mặc quay lại nhìn cô ta, chỉ tay vào mình:"Cho tôi"
Cô ta cong môi cười nụ cười thương nghiệp duyên dáng:"Ngài quả thật có mắt.
Bộ đồ này rất hợp với ngài đấy ạ.
Để chúng tôi lấy xuống giúp ngài xem qua nhé?"
Ông gật đầu sau đó kéo Giang Yên Nhiên đến bên ghế chờ ngồi xuống, dặn dò:"Cháu ngồi yên ở đây, ta vào trong thay đồ một chút rồi sẽ ra liền"
Giang Yên Nhiên tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, cũng là vì nhớ rằng Mặc Tử Hàng đã dặn cô phải nghe lời ông.
Ông nội Mặc nhanh chóng khuất sau cánh cửa phòng thay, ban đầu Giang Yên Nhiên thật sự nghe lời mà ngồi yên, nhưng sau khi cô liếc mắt ra ngoài, trông thấy chú gấu bông to đang phát tờ rơi liền quên béng, đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Chú gấu bông kia đột nhiên bỏ đi làm cô càng thêm hấp tấp, do lao nhanh nên cô không để ý đến vật cản ở dưới chân, vội vã va phải thành ghế thử giày, suýt thì ngã lăn vài vòng.
May mắn trong tình huống cấp bách, Giang Yên Nhiên còn có chút phản xạ bám vào vật gì đó, cô lờ mờ nghe thấy tiếng vải rách toạc ra.
Tiếng phụ nữ hét lên chói tai làm cô giật mình:"Aaáa.."
Có người chạy lại đem theo giọng nói xốt xắng:"Trương tiểu thư, cô có sao không?!!"
Bàn tay Giang Yên Nhiên còn nắm chặt một mảnh vải, ngã nhoài ra đất.
Khi cô chật vật đứng dậy thì bị ai đó đạp thêm một cái nữa ngã ra sau.
Trương Hiểu Linh mặt nặng mày nhẹ nhìn chiếc váy giới hạn của mình bị xé toạc, tức giận vô cùng.
Thấy vậy, nha hoàn đi theo sau cô ta được nước nịnh nọt, dùng gót giày dẫm vào tay Giang Yên Nhiên quát lên:"Này, cô bị mù à?"
Trương Hiểu Linh cau mày định nổi trận lôi đình, nhưng đến khi nhìn kĩ lại người đang ngồi dưới đất lại thấy có chút quen mắt.
Cô ta vươn tay kéo nha hoàn lùi ra sau rồi hơi khom người dùng bàn tay làm móng nhọn tinh xảo của mình bóp lấy má Giang Yên Nhiên nâng lên, đưa qua trái đưa qua phải như muốn xác nhận.
Sau cùng cô ta bày ra bộ mặt hả hê đứng thẳng dậy vừa phủi phủi tay vừa bật cười lớn:"Ôi chao tôi cứ tưởng là ai, thì ra là đại tiểu thư nhà họ Giang.
Không ngờ là lại có thể gặp được cô ở một nơi thế này đó.
Nhà họ Giang tiêu đời chẳng phải là phước lành mà Giang tiểu thư ban tặng đây à? Nghe nói lão Du dạo này rao bán cô giá hai trăm triệu, sao? cũng có người mua à? là ông già nào thế?" Nói xong Trương Hiểu Linh ngó nghiêng xung quanh vờ như tìm người một cách