Châu Lạc Thanh ngồi ở sảnh lớn của tập đoàn Mặc Thị suốt hơn 4 giờ đồng hồ chỉ chờ đợi Mặc Thiệu Viễn mà không về Châu gia ăn cơm cùng với ông Châu.
Ánh mắt thẫn thờ buồn bã nhìn ra bên ngoài, hai tay bấu chặt vào nhau như đang rất căng thẳng, trái tim rỉ máu từng giọt với câu nói, thái độ vô tình của anh.
Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, hôm qua cũng chỉ là tô mì gói, nhưng tại sao bây giờ một cảm giác đói cũng không có mà chỉ thấy đau lòng.1
Chiếc xe sang trọng lái vào, bảo vệ của tập đoàn Mặc Thị nhanh chóng đi lại mở cửa xe cho tổng giám đốc.
Mặc Thiệu Viễn khí chất điềm tĩnh, khuôn mặt lạnh tanh, vô cảm, hiên ngang bước ra xe.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng dán vào người con gái nhỏ nhắn ngồi ở sofa lớn của tập đoàn, nhưng sâu trong ánh mắt đó phảng phất tình yêu và có chút đau thương.
Nhìn thấy anh, Châu Lạc Thanh đứng dậy chạy nhào đến ôm anh theo những gì trái tim mình mách bảo.
Cái ôm quen thuộc như của sáu năm trước cả hai đã từng có.
- Thiệu Viễn, em rất nhớ anh...Xin lỗi...!xin lỗi anh.1
Sáu năm, sáu năm cả hai không gặp nhau kể từ hôm anh đến tìm cô ở hôn lễ.
Có ai biết đêm đó anh đã có uống bao nhiêu lon bia, anh vật vờ bên ngoài lúc trời lấp phất cơn mưa lạnh giá, anh như kẻ điên bật khóc rồi lại bật cười, ngước lên hỏi ông trời tại sao cô lại đối xử với anh như vậy?
Thà là cô cứ lẵng lặng đi lấy chồng, như vậy anh sẽ bớt đau hơn.
Cô hứa rời đi với anh để làm gì? Cô cho anh lần đầu tiên để làm gì? Để muốn rằng cả đời anh không quên được cô ư?
Nhưng như vậy đúng ý cô rồi! Cả đời anh cũng không bao giờ quên được cô, Châu Lạc Thanh!
- Xin tự trọng, tôi đã sắp đính hôn!
Châu Lạc Thanh như chết đứng, vòng tay của cô cứng ngắt.
Đính hôn? Cô quên mất thông tin anh sắp đính hôn với Lý tiểu thư gì đó.
Chẳng lẽ...chẳng lẽ anh đã hết yêu cô rồi sao?1
- Thiệu Viễn, anh cho em một chút thời gian để giải thích được không? Em...em.
- Giải thích việc gì? Giữa tôi và em thì có gì để giải thích?
Dứt khoát kéo cô ra khỏi người mình, Lạc Thanh rưng rưng muốn khóc như đang cố kiềm nén nhìn dáng vẻ lạnh lùng đến khủng khiếp của anh.
- Mấy năm qua anh sống có tốt không?1
- ...
- Em biết, em không nên hứa khi mình không làm được.
Là em đã bỏ rơi anh...vậy nên em xứng đáng nhận được sự oán hận từ anh.
Thiệu Viễn, nhìn thấy anh của bây giờ em rất vui và hạnh phúc, hạnh phúc hơn khi biết anh sắp có một gia đình trọn vẹn...Em xin lỗi vì khi nãy không khống chế được cảm xúc, em xin lỗi.1
Trái tim nhói lên từng chữ theo những câu từ mà mình thốt lên.
Châu Lạc Thanh phải cố gắng lắm mới nói được như vậy.
Phải, sáu năm trước là cô bỏ rơi anh, nên bây giờ cô đáng được nhận như vậy.
Ngôn Tình Xuyên Không
Mặc tổng? Một danh xưng cao cao tại thượng!
Nhị thiếu gia? Một danh xưng tôn quý!
Nếu nói về xứng đáng,