1 tuần sau.
Buổi trưa, Mặc Thiệu Viễn có công việc phải đi ra ngoài.
Một tuần nay anh luôn chờ Châu Lạc Thanh, nhưng một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có.
Thang máy mở ra, đôi chân thon dài thẳng tắp sải bước, khuôn mặt kiên nghị lạnh lùng nhìn về một hướng không quan tâm đến xung quanh.
Bỗng nhiên một chiếc xe ngang nhiên lái vào tập đoàn, dừng lại, người trong xe hấp tấp mở cửa bước xuống, từng bước chân vội vã đi lại hung hăng đấm vào khuôn mặt điển trai của Mặc Thiệu Viễn, trước sự chứng kiến của nhân viên tập đoàn.
- Mặc Thiệu Viễn, tại sao cậu lại làm vậy với Lạc Thanh.
Ngày trước cậu nghèo, cô ấy vẫn một lòng yêu cậu, bây giờ cậu có tiền, cậu thay lòng đổi dạ kết hôn với người khác...!Cậu không xứng đáng với tình yêu của cô ấy!
Gầm vang lên trong cơn phẫn nộ, người này chẳng ai xa lạ, đó chính là Hàn Quân Thụy.
Khi nhìn thấy thông tin trên các trang báo, anh chỉ muốn bay sang đánh chết Mặc Thiệu Viễn.
Nếu không phải một tuần nay anh có những cuộc họp không thể vắng mặt, thì anh đã sang đây khi vừa biết thông tin.
- Cậu làm gì cháu tôi vậy, mau giữ tên này lại!
Bà nội Mặc và quản gia Trương bước xuống xe trong cơn hoảng hốt, tay chân bà run rẩy được quản gia Trương đỡ lấy, nếu không chắc bà đã ngã xuống khi thấy Thiệu Viễn bị kẻ khác tấn công.
Hôm nay bà cố tình mang cơm lên tập đoàn cho Mặc Thiệu Viễn.
Một tuần nay anh không về nhà, làm bà vừa xót vừa nhớ, bà biết anh đang đau buồn chuyện gì.
- Hàn Quân Thụy, anh không thiết tha để sống tiếp nữa phải không? Anh nhìn lại xem mình đang đứng ở đâu, đứng trước ai hả?
Khóe môi của Mặc Thiệu Viễn đã rướm máu, vệ sĩ riêng của anh và Mặc gia đi lại kéo Hàn Quân Thụy ra xa và giữ lại, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho anh.
Nhưng vệ sĩ của Hàn Quân Thụy cũng không thua kém, vương súng nhắm vào những người đang giữ anh ta, hai bên ẩu chiến với nhau tại sảnh của tập đoàn Mặc Thị.
- Gọi cảnh sát, nhanh lên!
- Không cần đâu bà, để cháu giải quyết anh ta.
Hàn Quân Thụy hừ lạnh, dùng sức mạnh vung tay thoát khỏi sự kiềm hãm, nhưng bây giờ anh đã bình tĩnh hơn, nhếch môi cười khinh bỉ Mặc Thiệu Viễn.
- Đánh cậu thật dơ tay tôi, con người của cậu không bằng súc sinh.
- Anh nói cái gì? Hàn Quân Thụy!
Mặc Thiệu Viễn nghiến răng, gầm lên hung tợn, ánh mắt đầy lửa nhìn anh ta.
- Tôi nói sai sao Mặc Thiệu Viễn, cậu nói yêu cô ấy nhưng kết hôn với người khác.
Cậu xem Lạc Thanh là gì, là trò cười của cậu khi cô ấy yêu cậu quá nhiều ư?
- Chính cô ấy đã rời bỏ tôi! Hàn Quân Thụy, cô ấy đang định qua Mỹ tìm anh, anh vui chứ hử?
Mặc Thiệu Viễn cười nhếch mép, trong đó có sự chua sót.
Anh làm vậy chỉ muốn thử lòng Lạc Thanh, nhưng xem một tuần nay đi, có một tin nhắn hay cuộc gọi nào níu kéo anh lại không...Không!
Vậy mà ai cũng bảo cô yêu anh, yêu anh là như thế sao? Hết lần này đến lần khác bỏ đi, cô nói muốn tốt cho anh, nhưng sao không thử hỏi anh xem, xem trong lòng anh có thực sự tốt không.
Lần đầu, cô trao cho anh trinh tiết rồi bỏ đi lấy chồng, để anh lại với đống day dứt, quyến luyến, đau đớn, dằn vặt...
Lần này, cô vì tin lời của bọn người Lý Tư Khiết rồi rời bỏ anh.
Sao không thử nhìn lại anh đã đối xử với cô như thế nào, vì cô mà đấu tranh như thế nào.
- Cậu càng nói, tôi càng thấy Lạc Thanh đã sai lầm, sai lầm vì đã yêu cậu quá nhiều.
Mặc Thiệu Viễn, cậu đã thấy vết sẹo trên cổ tay của cô ấy chưa?Vết sẹo đó tất cả là vì cậu!
Mặc Thiệu Viễn ngớ người trong