Châu Lạc Thanh và Mặc Thiệu Viễn vào phòng ngủ của bà nội Mặc, nhìn bà ngồi buồn tủi trên giường anh cảm thấy mình thật bất hiếu.
- Bà, cháu xin lỗi.
Mặc Thiệu Viễn ngồi xuống giường nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà, Lạc Thanh đứng bên cạnh quan sát, trong lòng thầm ngưỡng mộ vì anh quá hiếu thảo.
- Bà, cháu thành thật xin lỗi, tại cháu mà mọi chuyện mới thành ra như vậy.
- Không phải lỗi của cháu, cũng không phải là lỗi của Thiệu Viễn...Lạc Thanh, cháu đừng để những lời nói của Đình Kiên và Tư Khả ở trong lòng, ta thay mặt bọn chúng xin lỗi cháu.
Bà nội Mặc nhìn cô, hốc mắt đỏ au.
Mấy năm về trước khi Mặc Thiệu Viễn chưa xuất hiện, bà vốn đã buông xuôi mọi thứ, không còn một tia hy vọng nào cả.
Lúc đó Mặc Thị gặp không ít khó khăn, bà cũng không còn đủ sức khỏe để điều hành, cứ để mặc cho hai ba con Mặc Đình Kiên phá hoại.
Nhưng khi nhận lại Mặc Thiệu Viễn, Nghiêm gia giúp đỡ không ít.
Phải nói, nếu không có anh, Mặc Thị cũng không còn tồn tại đến ngày hôm nay.
Vậy nên Mặc Đình Kiên vốn không đủ tư cách và năng lực để tranh giành hay điều hành Mặc Thị.1
- Bà đừng nói như vậy ạ.
Họ cũng không nói sai, cháu không trách!1
Châu Lạc Thanh cúi mặt, giọng nói nghẹn ngào tổn thương.
- Lạc Thanh, bà đã điều tra và biết rõ mọi chuyện.
Bà rất khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu của cháu dành cho Thiệu Viễn, chẳng có mấy ai làm được như cháu...Thiệu Viễn sau này bà giao lại cho cháu chăm sóc!1
Bà nội Mặc đứng lại nắm lấy tay cô, khuôn mặt già nua của bà hiện lên hai chữ an tâm, khóe mắt trào xuống một giọt nước.
Đôi mắt của Châu Lạc Thanh cay cay, ôm lấy bà nội Mặc.
Mặc Thiệu Viễn mỉm cười, lòng như được an ủi.
Lúc bắt đầu anh có chút e ngại, sợ bà nội Mặc không đồng ý, nhưng anh tin bà sẽ hiểu và không để cho anh phải khó xử.
- Hai cháu phải nhanh chóng kết hôn để bà còn có thể chứng kiến ngày hai cháu hạnh phúc, bà thật sự đã yếu rồi...!khụ khụ.1
- Bà...
Châu Lạc Thanh vuốt vuốt lưng bà lo lắng.
- Dạ vâng, cháu và Lạc Thanh sẽ chuẩn bị.
- Được...!được, chúng ta ra ngoài ăn tối.
Lạc Thanh, có phải cháu đã đói rồi không? Mặc gia để cháu chê cười rồi!
Bà nội Mặc kéo tay của Lạc Thanh run run bước đi, cô mỉm cười lắc đầu vòng tay ra sau đỡ bà.
Cô cũng nên tập làm quen dần dần, e là sau này những chuyện này sẽ thường xuyên lặp lại.
Phòng ăn lúc này chỉ có bà nội Mặc, Mặc Thiệu Viễn, Châu Lạc Thanh và Sở Kiều Ân.
Nhìn xung quanh, bà lên tiếng hỏi:
- Kiều Ân, mọi người đâu hết rồi cháu?
- Ba mẹ bảo không đói nên không muốn ăn, còn Đình Kiên và Tư Khả thì ra ngoài rồi ạ.
Giọng nói của Kiều Ân vô cùng nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú nhưng phảng phất nỗi buồn.
Từ ngày gả về Mặc gia, chưa một ngày cô cảm thấy hạnh phúc.
Những chuyện Mặc Đình Kiên làm bên ngoài, cô biết hết nhưng đành nhắm mắt bỏ qua, Lý Tư Khiết vốn không xem cô là con dâu nên nói ra cũng chẳng có lợi ích gì, bà nội Mặc thì già yếu nên cô đâu dám than thở sợ bà phiền lòng.1
- Đình Kiên đi đâu? Tan làm thì phải ở nhà với vợ chứ, đi làm cả ngày rồi còn gì!1
- Con cũng không biết ạ, chắc là có công việc!
- Ừ Lạc Thanh, đây là Kiều Ân, là chị dâu của cháu...sau này hai cháu phải hòa thuận chung sống với nhau có biết không?
Châu Lạc Thanh mỉm cười ngoan hiền gật đầu, nãy giờ cô cứ quan sát Sở Kiều Ân.
Đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, xinh đẹp tuyệt trần, trong sáng, nhưng đôi mắt hơi buồn.
Giọng nói thì nhẹ nhàng pha lẫn chút ngọt ngào khiến người nghe cực kỳ dễ chịu, thoải mái và thu hút.1
Hừ...Mặc Đình Kiên sao lại có phúc như vậy? Có được người vợ tuyệt vời như thế này!1
- Chào em, sau này chúng ta đều là người một nhà!
- Vâng, những món trên bàn đều là chị nấu sao?
Châu Lạc Thanh có chút tò mò, từ lúc cô đến đây Sở Kiều Ân