Thành phố B...
Bịch...1
- Ui...mông đau.
- Bé con, con có sao không?
Một cậu bé tầm 4 tuổi từ trong nhà hàng lon ton chạy ra và sơ ý đụng trúng người của Sở Kiều Ân.
Cô nhanh tay đỡ cậu bé lên, ngồi xuống dùng tay phủi bụi và kiểm tra xem cậu có bị trầy xước ở đâu hay không.1
- Không sao ạ, chị xinh đẹp!1
Sở Kiều Ân mỉm cười hiền hòa, véo yêu vào cặp má phúng phính của cậu, giọng nhẹ nhàng êm ái hỏi:
- Con tên gì? Ba mẹ con đâu?
- Con tên...
- Tiểu Quân, con muốn ăn đòn phải không?1
Giọng nói người đàn ông trầm khàn vang lên, điệu bộ rất lo lắng gấp gáp.
Người đàn ông này tên là Phó Tôn Trạch, 28 tuổi, là một đại luật sư tài ba.
Năm 14 tuổi đã sang Mỹ định cư, anh về đây khoảng một tuần trước và hiện tại chuẩn bị làm việc tại tập đoàn Vũ Thị.1
- Ba...!con xin lỗi!1
Tiểu Quân cúi gầm mặt, chu môi không hài lòng về ba mình.1
Không biết giữ mặt mũi cho cậu trước chị xinh đẹp gì hết!1
Đáng giận!1
- Thằng bé có làm gì ảnh hưởng cô không?
Phó Tôn Trạch lên tiếng hỏi, nghiêm mặt nhìn tiểu Quân.
- Không...! Con tên là tiểu Quân ư?
Sở Kiều Ân cảm thấy đáy lòng mình hơi nhói mỗi khi nhìn thấy trẻ con.
Đặc biệt là một cậu nhóc mũm mĩm, trắng trẻo, đáng yêu như cậu bé trước mắt.1
- Vâng ạ, con tên là Phó Thành Quân, còn chị xinh đẹp tên gì ạ?1
Sở Kiều Ân bật cười thành tiếng với dáng vẻ ngây ngô, dễ thương của tiểu Quân.
Con, nhưng chị xinh đẹp sao? Lần đầu cô mới được nghe kiểu xưng hô thú vị như vậy.
- Phải gọi là cô, biết không?1
Phó Tôn Trạch nghiêm giọng.
- Gọi bằng gì cũng được mà.
Tôi rất thích khi tiểu Quân gọi tôi là chị xinh đẹp...!1
Sở Kiều Ân mỉm cười ngước lên nhìn Phó Tôn Trạch.
Hai ánh mắt va chạm như có dòng điện chạy qua xoáy sâu vào nhau, trái tim đập trễ vài nhịp.1
- Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp...!chị tên gì ạ?
Tiểu Quân lay lay cánh tay của cô.
Sở Kiều Ân bừng tĩnh, khuôn mặt gượng gạo nhìn qua tiểu Quân trả lời:
- Chị tên Sở Kiều Ân, sao này nếu muốn tìm chị thì đến nhà hàng này nhé!
- Sao lại đến đây ạ? Hay chị xinh đẹp cho con địa chỉ nhà đi ạ!
- Chị xinh đẹp thì phải xưng em, không phải con!
Sở Kiều Ân bật cười xoa xoa đầu tiểu Quân.
- Vâng, em hiểu rồi...!hì hì.1
Chụt...1
Tiểu Quân mỉm cười, câu lấy cổ và hôn vào gò má của Sở Kiều Ân.
Cô ngớ người, mở choàng mắt ra vì bất ngờ.
Nụ hôn này...chất chứa thật nhiều tình cảm non nớt.1
Phó Tôn Trạch nhíu mày nhìn hành động của tiểu Quân, thái độ thay đổi từ khó hiểu chuyển sang đau lòng.1
- Được rồi tiểu Quân, đừng làm phiền...!chị nữa.
Chúng ta về thôi!
Phó Tôn Trạch cúi người xuống nhấc bổng cậu lên.
Tiểu Quân luyến tiếc nhìn cô rồi nhìn lên tên nhà hàng, cố gắng ghi nhớ trong đầu để mai mốt còn được gặp lại chị xinh đẹp.
Cậu thật muốn chị xinh đẹp này làm mẹ cậu!1
- Tạm biệt!
Sở Kiều Ân đứng dậy vẫy tay chào tiểu Quân, mỉm cười dịu dàng như tia nắng, sáng chói cả một vùng trời trong lòng ai đó.
- Tạm biệt!
Nhìn hai ba con của Phó Tôn Trạch đang dần khuất xa, Sở Kiều Ân vô thức sờ vào chiếc bụng phẳng lì của mình.
Có phải cô đã sai lầm rồi không?1
Nếu như cô không uống thuốc tránh thai, bây giờ cô cũng được làm mẹ như bao người.
Có một cục bông nhỏ quấn quýt, lẽo đẽo không rời, luôn miệng gọi mani, ôm ấp bảo bọc vào trong lòng.1
Một năm...!đã một năm trôi qua rồi cô vẫn chưa hẳn nguôi ngoai, quên đi chuyện cũ.
Những ký ức tăm tối, những đêm bị Mặc Đình Kiên bừa bãi trên cơ thể làm cô muốn điên đảo thần trí.
Cô muốn xóa sạch nó, muốn nó biến khỏi trong đầu của cô ngay tức khắc.1
Một năm qua, Sở Kiều Ân đã cố gắng quên đi Mặc Thiệu Viễn, xóa anh trong tim mình.
Cuộc sống mới của cô bây giờ khá thoải mái và bình yên, không phụ thuộc, không nhúng nhường hay cúi đầu trước bất kỳ người nào.
Cô đang kinh doanh hai nhà hàng tại thành phố B và đang có ý định mở rộng thêm.
Là một người phụ nữ mãnh mẽ, độc lập, kiên cường...không còn là một Sở Kiều Ân chỉ biết cúi đầu