Gác lại mọi suy nghĩ về Hoàng Thiệu Viễn, Châu Lạc Thanh tập trung vào công việc, nhưng cô đang ở trạng thái chờ đợi tin tốt của dì Huệ.
Hôm nay tập đoàn Mặc Thị được một phen nháo nhào.
Mặc tổng trở lại tập đoàn sau hơn một tháng đi công tác, trưa hôm nay Lý tiểu thư còn xuất hiện ở tập đoàn và lên phòng làm việc của Mặc tổng.
Cũng phải thôi, nghe đồn họ sắp đính hôn, việc Lý tiểu thư xuất hiện ở đây càng thêm khẳng định thông tin đó là sự thật, chứ không phải là lời bàn tán không có căn cứ.
Đến giờ nghĩ trưa, Châu Lạc Thanh định sẽ về Châu gia.
Tối qua ông Châu có gọi đến cho cô, năn nỉ cô về ăn trưa cùng ông, thế là cô cũng mềm lòng đồng ý.
ngôn tình ngược
Cầm túi xách bước đi vào thang máy cùng với đồng nghiệp.
Mặc dù mặc trang phục công sở nhưng Châu Lạc Thanh vẫn rất cuốn hút và xinh đẹp ngời ngời như ánh ban mai chiếu rọi vào.
Khuôn mặt thanh thoát trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi lên cao trong rất điềm đạm, kiêu sa và chững chạc.
Chẳng biết là trùng hợp hay cố tình, thang máy của nhân viên được mở ra, Châu Lạc Thanh bước ra cũng là lúc thang máy dành riêng cho tổng tài cũng mở ra.
Nam nhân cao to lịch lãm, đĩnh đạc, nữ nhân quyến rũ hút hồn khoác tay nam nhân bước ra, nhân viên nhìn thấy liền cúi đầu chào.
- Tổng giám đốc, Lý tiểu thư.
Chìa khóa xe trên tay rớt xuống, Châu Lạc Thanh chết lặng đứng yên, nước mắt lưng tròng nhìn vị tổng giám đốc trước mắt.
- Vâng.
Lý tiểu thư mỉm cười dịu dàng lên tiếng, trên mặt không giấu được sự hạnh phúc, vui sướng.
Hai tay ôm chặt lấy cánh tay của nam nhân, nép vào người như một con chim nhỏ.
Lý tiểu thư tên là Lý Thục Di, năm nay vừa tròn 20 tuổi.
Nhan sắc xinh đẹp ngọt ngào đến phát hờn, thân hình quyến rũ đáng ganh tị.
Châu Lạc Thanh hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc.
Người đứng trước mắt cô rõ ràng là anh, Hoàng Thiệu Viễn, nhưng tại sao anh lại có thể là Mặc tổng chứ, hay người đàn ông này chẳng phải là Hoàng Thiệu Viễn của cô.
- Lạc Thanh, em sao vậy?
Một chị nhân viên lay lay người cô, nhặt chìa khóa xe lên để vào tay cô.
Tay cô bây giờ lạnh ngắt run rẩy, hai chân dường như muốn không còn trụ được.
Châu Lạc Thanh bừng tĩnh, lúc này nam nhân đã cùng với Lý Thục Di bước đi một đoạn.
Nhìn vào bóng lưng, trái tim cô bóp nghẹn, cô dám khẳng định người đàn ông đó chính là anh, Hoàng Thiệu Viễn!
Nhưng tại sao anh lại lạnh nhạt không nhìn lấy cô một lần, chẳng lẽ anh đã bị mất trí nhớ không còn nhớ cô là ai?
- Thiệu Viễn!
Châu Lạc Thanh vội vã chạy theo chắn ngay trước mặt của Lý Thục Di và nam nhân.
Cả tập đoàn trố mắt nhìn theo rồi quay sang xì xầm bàn tán, ai ai cũng lo sợ cho tương lai của cô.
- Gọi tôi là Mặc tổng!
Ánh mắt sắc lạnh, vô cảm nhìn cô không có một tia ấm áp, không giống như Hoàng Thiệu Viễn của trước đây, lúc nào cũng ngọt ngào, ôn nhu và ấm áp.
- Thiệu Viễn, chúng ta nói chuyện một lát được không?
- Một nhân viên nhỏ bé như cô đủ tư cách để nói chuyện với tôi ư?
Nước mắt chảy xuống, trong cô yếu đuối khiến ai ai cũng muốn vỗ về, bảo vệ.
Thế ấy mà người đàn ông này rất vô tình, cùng với Lý Thục Di lướt ngang qua cô, lạnh nhạt như một người xa lạ.
Phải, người đàn ông này chính là Hoàng Thiệu Viễn, nhưng cái tên đó đã mất cách đây 6 năm.
Người đàn ông này vốn là Mặc tổng, Mặc Thiệu Viễn, nhị thiếu gia của Mặc gia.
Mọi người luôn nói với nhau rằng Mặc tổng sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng có ai biết rằng hơn 23 năm Mặc tổng phải sống trong cảnh nghèo khó, bị người ta sỉ nhục, mất đi người con gái anh yêu chỉ vì một câu Không quyền, không tiền