Bên trong căn phòng bệnh vip, Phó Tôn Trạch cứ ngồi ở ghế ngắm nhìn tiểu Quân, ánh mắt nghiêm nghị một giây cũng không rời khỏi người cậu.
Sở Kiều Ân đứng nhìn anh từ phía sau, lòng cô trở nên nhộn nhạo nao nao.
Người đàn ông này rất thâm tình, thương con hơn tất cả, nhưng vậy sao mẹ tiểu Quân lại không cần, bỏ chồng bỏ con trông khi Phó Tôn Trạch rất tốt.
Hơn một tháng qua cô quan sát, nếu không đi làm thì Phó Tôn Trạch cũng đưa tiểu Quân đi chơi hoặc ở nhà.
Dừng như anh không có khoảng thời gian riêng dành cho bản thân.
Cuộc sống cứ xoay quanh công việc và tiểu Quân.
Sở Kiều Ân xoay người bước đi lại cửa sổ, ngước nhìn lên bầu trời.
Liệu đây có phải là ý trời hay không?
Cô rất muốn làm mẹ, tiểu Quân lại không có mẹ!
- Cô về nghỉ ngơi đi, hôm nay...!cảm ơn cô!
Giọng nói của Phó Tôn Trạch kéo tâm trạng của Sở Kiều Ân về thực tại.
Cô xoay cả người lại, đối diện với ánh mắt đỏ trạch, phức tạp, hỗn độn của anh.
- Tôi muốn ở lại!
...
Trời đã hừng hừng sáng, tiếng bước chân rộn rã cũng bắt vang lên sau một đêm yên tĩnh.
Tiểu Quân đã tỉnh đang được bác sĩ khám lại, Phó Tôn Trạch như trút được nổi lo sợ từ đêm qua đến giờ.
- Không sao rồi, anh không cần quá lo lắng đâu.
Phó Tôn Trạch mệt mỏi gật đầu với bác sĩ, cả đêm anh không ngủ, thần sắc cũng kém đi hẳn.
- Cô giúp tôi trông thằng bé một chút, tôi đi mua cháo.
Phó Tôn Trạch nhìn qua y tá nói.
- Vâng.
Ánh mắt của cô y tá đó bẽn lẽn cúi xuống, ngại ngùng trông thấy.
Khuôn mặt cũng hồng hồng khi đối diện tiếp xúc với một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm như Phó Tôn Trạch, đã vậy còn tài giỏi nhiều tiền.
Bác sĩ cùng với Phó Tôn Trạch mở cửa bước ra ngoài, bác sĩ thì rẽ trái anh thì rẽ phải.
Đi được một đoạn, phía trước xa xa anh chợt nhìn thấy Sở Kiều Ân, tay cầm cặp lồng đang bước tới.
Bước chân anh dừng lại, ánh mắt thập phần khó tả nhìn cô.
Vào lúc 5 giờ sáng, cô đột ngột bỏ đi không nói năng với anh một câu gì, anh cứ nghĩ cô mệt quá nên về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng hình như không phải như vậy!
- Tiểu Quân tỉnh chưa?
Sở Kiều Ân bước tới liền hỏi về tiểu Quân.
Sắc mặt của cô mệt mỏi, nhợt nhạt chẳng thua kém gì anh.
- Tỉnh rồi!
- Còn nóng không? Anh bỏ đi đâu vậy?
Sở Kiều Ân giọng điệu như trách móc Phó Tôn Trạch, đôi chân bước đi, gấp gáp muốn vào với tiểu Quân.
Cạch...
Sở Kiều Ân mở cửa bước vào.
Tiểu Quân đang nghịch điện thoại của Phó Tôn Trạch ở trên giường, nghe có tiếng mở cửa cậu ngẩng mặt lên nhìn người bước vào.
Thấy cô, cậu mỉm cười dễ thương, nhưng rồi sục nhớ gì đó lại xụ mặt xuống buồn bã.
- Cô ra ngoài đi, tôi chăm thằng bé được rồi.
Sở Kiều Ân nhìn cô y tá nói.
- Luật sư Phó bảo tôi trông tiểu Quân.
Cô y tá hắt mặt, giọng nói ngang ngược với Kiều Ân.
Đêm qua cô ta đã nhận ra người đàn ông đưa con đến bệnh viện cấp cứu là đại luật sư tài ba Phó Tôn Trạch, hiện tại còn là phó tổng của tập đoàn Vũ Thị, xuất hiện rần rần trên tạp chí kinh tế.
Thế nên cô ta đã lên mạng tra thông tin về anh, anh chưa từng kết hôn, cô ta nghĩ tiểu Quân chỉ là sự cố của tuổi trẻ và không đặt nặng vấn đề đó.1
Sở Kiều Ân nhếch môi nhưng không nói gì.
Đi lại bàn đặt cặp lồng xuống, giọng nhẹ nhàng êm ái hỏi tiểu Quân:
- Em thấy trong người như thế nào? Có mệt lắm không?
- Có ạ!
Tiểu Quân giọng nhỏ như muỗi kêu, bàn tay ú nụ bấu bấu vào điện thoại của Phó Tôn Trạch.
Lúc này Phó Tôn Trạch cũng bước vào, anh không đi mua cháo nữa vì đã thấy Sở Kiều Ân đem đến.
Thì ra cô về là để nấu cháo mang đến!
- Cô ra ngoài đi.
Anh nhìn cô y tá nói.
Cô y tá cả người hậm hực bước ra ngoài.
Vốn định nịnh nọt tiểu Quân để lấy lòng, nhưng chưa làm được gì thì Sở Kiều Ân đã vào phá đám.
Bên trong phòng bệnh chỉ còn ba người, Phó Tôn Trạch không nói gì mà ngồi xuống sofa lặng lẽ quan sát.
Sở Kiều Ân lấy cháo cho vào bát, mùi thơm lừng lên trong rất ngon lành, cô đem đến ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh của tiểu Quân.
- Chị đút em ăn nhé, ăn