Chỗ của ba người sẽ khảo sát là một làng có các mẫu đất và ruộng lúa khá lớn, đây cũng là trung tâm kinh tế của vương quốc bọn họ.
Có vẻ nơi đây đã bị hạn hán nghiêm trọng, đất thì nứt nẻ, khô hạn, nguồn nước thì không có, lúa thì khô héo, thiếu nước trầm trọng, lá câu héo úa, có vẻ như không thể khôi phục lại được nữa rồi, nhìn cả mảnh đất trồng lúa rộng lớn bị như vậy mà nhà vua, quan thần lại không giúp được gì cho dân, điều này khiến Mạc Chi Dương khó chịu với cách làm việc vô trách nhiệm như vậy.
Mạc Chi Dương đi trước để xem xét độ tàn khốc cùng với tính nguy cấp của việc này, Bạch Tử Lệ cùng Kỳ Lâm đi theo sau, cũng bắt đầu xem xét tình hình và đánh giá chúng.
Bạch Tử Lệ thấy đúng là nơi này quá khô hạn rồi, đất không còn chút nước hay độ ẩm nào để cung cấp cho cây vì nắng nóng kèo dài từ ngày này qua ngày khác mà không hề có một ngày mưa mà nguồn lương thực chính lại là sản xuất lúa để lấy gạo ăn.
Nhưng nhìn tình hình như thế này thì việc có được gạo, lúa là điều không thể rồi.
- “Các ngươi muốn lập đàn cầu mưa sao?”_Mạc Chi Dương hỏi người dân đang dẫn bọn họ đi
- “Thưa hoàng tử, đúng là như vậy ạ! Chứ với tình hình như thế này thì chúng thần thực sự không có cơm, có gạo để ăn ạ.
Xin hoàng tử giúp chúng thần với, thực sự chúng thần cũng không biết làm như thế nào cả”_Người đó khẩn thiết cầu xin Mạc Chi Dương
- “Cái này thì ta cũng đang suy nghĩ.
Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dốc sức để giúp các ngươi có lúa gạo để ăn, các ngươi sẽ không lo đói khổ.”
- “Vâng vâng vâng, chúng thần cảm ơn nhị hoàng tử, cảm ơn ngài rất nhiều”_Người đó quỳ xuống, liên tục cúi đầu xuống như để tạ ơn Mạc Chi Dương
- “Không không không, đừng làm như vậy.
Đây là trách nhiệm của chúng ta cả thôi”
Mạc Chi Dương đỡ người đó dậy, xong rồi lại quay ra nghĩ cách để có thể có được mưa cho người dân.
Điều này thực sự là quá khó vì đây không thuộc trong phạm trù của con người có thể tạo ra, cái này là do thiên nhiên, là do các vị thần tạo nên, mà muốn lập đàn cầu mưa thì tốn rất nhiều chi phí cũng như của cải, nhưng bây giờ người dân cũng đang khốn khổ nên việc tạo ra của cải là không thể.
Nhưng chỉ lập đàn cầu mưa thì mới có thể cứu rỗi nhân dân thôi.
Mạc Chi Dương tiến lại gần chỗ Kỳ Lâm hỏi xem Kỳ Lâm có phương án nào tốt hơn không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, điều này cũng quá khó nhằn với Kỳ Lâm rồi.
Hai người nhìn qua Bạch Tử Lệ vẫn đang trầm tư suy nghĩ, có vẻ như đang băn khoăn điều gì đó, thấy vậy Mạc Chi Dương liền tiến đến hỏi
- “Ngươi nghĩ ra được cách gì rồi sao?”
- “Ta nghĩ ra rồi nhưng ta sợ chuyện này liên quan đến của cải của các quan chức đại thần nên ta vẫn đang băn khoăn…”
- “Đâu? Ngươi thử nói cho ta xem nào?”
- “Theo ta nhìn thì ruộng lúa này không thể cứu chữa được rồi, phải cấy ruộng mới.
Nhưng làm như vậy thì người dân sẽ không có cái ăn, vấn đề chính là phải làm lại tất cả rồi lập đàn cầu mưa.
Chuyện này theo ta thì chúng ta sẽ mở kho lương thực phát cho bọn họ rồi để bọn họ làm lại ruộng lúa, coi như qua một kiếp nạn và lúc đó ta sẽ lập đàn cầu mưa”
-