Mấy hôm nay Mạc Chi Dương cứ bị làm sao ý, ngay cả bản thân mình cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra những hành động đó nữa.
Mục đích chính của Mạc Chi Dương là tiếp cận Bạch Tử Lệ và lấy chiếc sừng nhưng sao Mạc Chi Dương lại không nỡ.
Mà người lại, thấy Bạch Tử Lệ vui vẻ thì Mạc Chi Dương cũng vui vẻ theo, thấy Bạch Tử Lệ buồn bã hay thất vọng thì tâm trạng đi xuống và cả rất xót xa khi thấy Bạch Tử Lệ òa khóc trong vòng tay mình.
Chân của Bạch Tử Lệ đã đỡ hơn rất nhiều nhưng việc di chuyển vẫn rất khó khăn, cần người dìu mới đi được nên Mạc Chi Dương đã sai người thiết kế ra cái xe lăn cho Bạch Tử Lệ, Bạch Tử Lệ chỉ cần nói cần gì thì Mạc Chi Dương lập tức sai người đi lấy cái đó.
Mỗi khi Bạch Tử Lệ vui vẻ đều cười rất tươi, điều này khiến con tim của Mạc Chi Dương xao xuyến, đập nhanh một cách không kiểm soát, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều và muốn thấy Bạch Tử Lệ cười thêm nhiều lần nữa.
Chưa bao giờ Mạc Chi Dương trải qua cảm giác này nên nó khá lạ lẫm, đi khám thái y thì ông ấy chỉ mỉm cười và gật gù, không nói gì cả mà rời đi.
Giờ nên biết hỏi ai bây giờ…
- *Người mà am hiểu chuyện này chỉ có Kỳ Lâm mà thôi.
Nhưng mình không muốn gặp cậu ta chút nào.
Đau hết cả đầu*
- “Xin chào nhị hoàng tử thân yêu của ta~”
Mạc Chi Dương vừa nghĩ đến, Kỳ Lâm đã từ đâu đến một phát nhảy ra trước mặt chào rồi.
Mạc Chi Dương ngạc nhiên nhìn Kỳ Lâm, rõ ràng là đã khóa cửa thư phòng rồi mà? Sao Kỳ Lâm lại vào được? Nghĩ một lúc Mạc Chi Dương mới nhớ ra ông bạn của mình là ông trùm phá khóa, có thể mở bất cứ loại khóa nào mà không phát ra tiếng động, thảo nào Kỳ Lâm vào mà Mạc Chi Dương không biết.
Kỳ Lâm thấy dạo này ông bạn thân mình hơi kỳ lạ, bình thường là đã chửi mình một trận rồi, nay lại không chửi mà chỉ lặng lẽ nghĩ ngợi cái gì đó, tài liệu trên bàn còn nguyên, bình thường nhạy cảm với tiếng động lắm mà sao bây giờ Kỳ Lâm vào cũng không biết.
Hay là lại đang thích ai rồi nên mới như vậy? Giống lắm giống lắm, với người dày dặn kinh nghiệm như Kỳ Lâm đây chỉ nhìn qua là biết, hỏi dò thử xem~
- “Này, hay là ngươi thích ai rồi?”
- “Ta không có”_Không nghĩ ngợi nhiều, Mạc Chi Dương chối ngay lập tức
- “Yêu với đương cái gì? Ta không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện đó!”
- “Nhưng ta lại không như vậy.
Mấy ngày nay ngươi lạ lắm.
Vậy ta hỏi ngươi nhé, ngươi có nhưng biểu hiện này không? Khi nhìn thấy người ấy cười thì tim ngươi đập nhanh đúng không? Hay là khi người ấy bị đau thì tim ngươi cũng quặt thắt, đau nhói lại đúng không?”
- “Đ-Đúng…”_Mạc Chi Dương bị Kỳ Lâm nói trúng tim đen liền chột dạ nói
- “Vậy khi ngươi thấy người ấy làm gì, ngươi có thấy người ấy dễ thương không? Nói chung là có suy nghĩ ấy không? Kiểu kiểu muốn bảo vệ, chăm sóc người ấy ý”
- “C-Có… Rốt cuộc là ta bị làm sao vậy? Dạo này ta cứ thấy cấn cấn như vậy thôi.
Trong người ta cứ bứt rứt kiểu gì ý”
Kỳ Lâm nhìn bạn mình với ánh mắt khinh bỉ, nhớ mấy ngày trước nói là không yêu đương gì cả mà giờ lại yêu con người ta chết mê chết mệt rồi mà còn chối.
Nhìn qua biểu hiện cái là biết, ai cũng biết mỗi Mạc Chi Dương không biết, đúng là con người kém hiểu biết về