Sau đó, không hiểu vì sao mà danh tiếng của hoàng hậu ngày càng giảm dần, người dân cũng dần dần mất tin tưởng vào bà ta.
Ngay cả giới quý tộc cũng quy lưng mà không rõ lý do, bà ta đinh ninh là do Mạc Chi Dương làm nhưng không có chứng cứ để buộc tội, dù là có cho người đi điều tra đi chăng nữa thì vẫn đều có kết cục một đi không trở lại khiến hoàng hậu không hề có một chút tin tức nào.
Bà ta tức lắm nhưng bây giờ cũng không thể làm được cả vì danh tiếng sụt giảm quá mạnh, đã vậy trong hậu cũng còn có bao nhiêu người đã căm ghét, hận đến xương máu đã đồng lòng cũng nhau nhấn chìm bà xuống, thậm chí bọn họ còn cả gan mạo hiểm hi sinh tính mạng của mình để hủy hoại dung nhan của bà ta.
Điều này làm cho nhan sắc hoàng hậu chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ bấy lâu này hóa thành tro bụi, trở thành một con người xấu xí, trông không khác gì một con quái vật cả.
Đến cả hoàng thượng cũng vì điều đó mà tránh xa hoàng hậu và đang có ý định phế hậu vì danh tiếng của bà sẽ ảnh hưởng đến hoàng cung khiến hoàng hậu rơi vào tình trạng sụp đổ, bọn họ đã dồn vào đến mức đường cùng thì chỉ còn một cách mà thôi
…Một tuần sau …
Tin khẩn từ hoàng cung được gửi đến, Mạc Chi Dương với Bạch Tử Lệ cũng nhau đi ra xem.
Sau khi nghe xong, hai người đều sững sờ nhìn nhau vì nội dung của chiếu thư là Mạc Chi Dương phải ra chiến trường gấp, quân địch từ phía Đông đột nhiên chiếm tới và cần đi gấp, ngay tại lúc này luôn.
Hoàng tượng đã cho tập hợp lúc lượng đoàn quân, chỉ đợi Mạc Chi Dương thay đồ chiến và xuất phát mà thôi.
Mạc Chi Dương nghe như vậy rồi nên cũng không thể chối cãi thêm nữa, vì sự an toàn của đất nước, vì cả muốn bảo vệ cho Bạch Tử Lệ nữa, bảo vệ cho tất cả mọi người.
Vì vậy, Mạc Chi Dương lập tức nhận lệnh và bắt đầu xuất phát ngay lập tức, Bạch Tử Lệ thấy thế, lo lắng cho người yêu của mình nhỡ bị làm sao thì làm sao mà Bạch Tử Lệ sống nổi chứ.
Mạc Chi Dương đang ở trong phòng thay đồ thì Bạch Tử Lệ tiến vào, khuôn mặt buồn bã hiện lên rồi tiến lên, ôm lấy Mạc Chi Dương từ đằng sau
- “Sao vậy?”
- “Ngài đừng đi được không? Em sợ…”
- “Thôi nào, đây là việc quan trọng liên quan đến đất nước nên ta phải đi, ta cũng không có cách nào khác mà”_Mạc Chi Dương quay người lại, ôm lấy người yêu, dịu dàng an ủi
- “Nhưng em sợ ngài bị làm sao, em sợ lắm.
Ngài đừng đi mà, em biết em ích kỉ nhưng đừng rời xa em mà…Hức Hức…Em không muốn”
Bây giờ trong đầu Bạch Tử Lệ liên tưởng đến rất nhiều thứ tiêu cực, đến đó nhỡ Mạc Chi Dương bị ám sát thì sao? Đến đó nhỡ Mạc Chi Dương lại bị đối xử lạnh nhạt thì sao? Đến đó nhỡ đánh thua trận thì phải làm sao?..
Tất cả điều đó đã khiến Bạch Tử Lệ xót xa mà khóc nấc lên, tay nắm chặt vào vạt áo của Mạc Chi Dương, không muốn cho rời đi.
Bạch Tử Lệ biết như vậy là ích kỷ, như vậy là không