Minh Trần đang dọn dẹp lại phòng khách một chút, vì dạo này anh bận rộn quá nên mọi thứ hơi bừa bộn.
Dọn dẹp xong, anh tranh thủ vào bếp phụ người yêu.
Thấy cô đang quết chả cá, anh liền đến bên giật lấy cái chày trên tay người yêu, bảo:
- Để anh làm cho.
- Vậy anh làm đi!
- Tuân lệnh.
Thuỳ My chuyển sang cắt khổ qua thành lát mỏng, nhặt thêm mớ rau xanh để ăn lẩu.
Có người bảo muốn ăn lẩu cá thát lát nên cô phải chiều ý.
Ngoài ra cô còn làm thêm vài món phụ ăn kèm.
Loay hoay một hồi mà đã sắp tối, đứng gần mấy cái bếp lò khiến mặt cô ửng đỏ lên, nóng ghê gớm, đang định lấy khăn giấy lau mồ hôi thì Minh Trần đã cầm sẵn tờ giấy ăn đứng trước mặt rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô:
- Nóng lắm hả?
Cô khẽ gật đầu.
Lau xong anh còn khuyến mãi cho cô một cái hôn lên má.
Trong khoảnh khắc cô cảm thấy như tim mình bị lỗi hẳn mấy nhịp.
Cô chạm tay lên má, liếc anh:
- Cái đồ lợi dụng.
- Sẵn mang tiếng rồi nên cho anh lợi dụng thêm lần nữa nha!
Cô còn chưa kịp phản ứng thì lại bị anh hôn thêm một cái vào má còn lại.
Lúc này cô chẳng biết phải làm gì với anh nữa, chỉ biết cười tủm tỉm, vội quay vào bếp để nấu cho xong bữa tối.
Anh cười cười, chạy lăng xăng trong bếp phụ cô cái này cái kia.
Một lát sau, bàn ăn được dọn lên, thơm ngon, nóng hổi.
Minh Trần đang đói meo nên ăn lấy ăn để, tấm tắc khen ngon.
Ăn được một lúc, anh có vẻ buồn buồn, nói với cô:
- Không biết sau này có ai nấu ăn cho anh như thế này không nữa?
- Thì anh lấy vợ đi là có người nấu cho ăn à.
- Lấy thì cũng được đó mà có điều...!sợ ai đó buồn thôi.
- Ai đó không có buồn đâu, người ta sẽ vui vẻ và chúc phúc cho anh.
- Không biết là có thật lòng chúc phúc hay là kiếm nơi nào đó khóc như mưa.
- Nếu sợ người ta khóc thì anh đừng lấy vợ nữa.
- Không lấy vợ chẳng nhẽ ở vậy tới già sao? Anh đã đủ cô đơn rồi, không muốn cô đơn thêm nữa đâu.
- Vậy thì cứ lấy vợ và mặc kệ người ta khóc hay cười.
Mà em nói này, nếu anh có lấy vợ nhớ đợi em ra trường, có việc làm rồi hẳn lấy nha! Vì tới khi đó em mới có tiền để mừng cưới anh.
- Em không phải đi tiền mừng đâu.
- Anh sợ em không có tiền mừng cưới anh hả?
Minh Trần lắc đầu.
- Vậy thì tại sao?
Anh mỉm cười, im lặng một lúc rồi mới trả lời:
- Tại vì...!em là cô dâu mà.
Thuỳ My đang húp nước canh, suýt sặc:
- Cô...!cô dâu?
Minh Trần gật gù:
- Ừm.
Cô dâu.
- Anh nói ai là cô dâu?
- Em.
Thuỳ My vì quá ngượng ngùng nên đành đánh trống lãng:
- Công nhận nồi lẩu hôm nay em nấu ngon thật.
Càng ăn càng mê mà.
Anh cũng ăn đi, còn nhiều lắm nè.
Minh Trần bật cười, tiếp tục chọc cô:
- Ăn từ từ thôi, ăn nhiều quá rồi mập lên thì làm sao mà mặc áo cưới.
Thuỳ My lườm anh rồi gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng anh, bảo:
- Anh ăn nhiều vào và bớt nói lại giùm em.
Minh Trần nhai nhai miếng thịt, cười hề hề, không nói nữa.
Hai đứa cùng nhau ăn no nê, trên bàn lúc này chỉ còn một miếng chả cá cuối cùng.
Ánh mắt đôi trẻ nhìn nhau dường như phát ra tia lửa điện, trận chiến tranh giành miếng đồ ăn cuối cùng bắt đầu.
Thuỳ My nhanh tay hơn nên đã gắp được miếng chả nhưng chưa kịp bỏ vào miệng thì đã bị Minh Trần ngăn lại.
Từ vị trí đối diện anh nhanh chóng chuyển sang ngồi bên cạnh cô, cầm tay cô thật chặt rồi kéo về phía mình.
Thuỳ My dù yếu sức hơn nhưng cũng cố sức ghì tay lại không cho anh cướp lấy miếng mồi của cô.
Biết mình sắp không giữ được mồi ngon nên cô quyết định há miệng thật to rồi ngoạm lấy miếng chả nhưng chỉ được một phần.
Thấy vậy, anh mạnh tay kéo cô về phía mình lần nữa, rồi dùng miệng ngoạm miếng chả giống như cô.
Trong giây phút môi hai người chạm nhau, Thuỳ My bất giác đỏ mặt, giật người về phía sau và nhường luôn miếng chả cho Minh Trần.
Vậy là trận chiến tranh giành đồ ăn kết thúc, Minh Trần là người giành chiến thắng.
Anh đắt ý, chậm rãi thưởng thức chiến thắng, nhoẻn miệng cười đểu chọc tức người yêu:
-