Căn phòng màu hồng xinh đẹp của lúc đầu bây giờ đã đổi thành màu tím huyền bí. Lúc Bạch Lâm bước vào cũng ngỡ ngàng với sự xa hoa của căn phòng này, trong lòng ghen tị càng lúc càng lớn. Nhưng ngoài mặt vẫn cười cười nói nói với Mẫn Nguyệt, cùng Mẫn Nguyệt ăn bánh đậu xanh. Đến lúc Mẫn Nguyệt vào phòng vệ sinh, Bạch Lâm liền chạy đến bên giường, nhét thứ gì đó vào ngăn tủ cạnh giường Mẫn Nguyệt, sau đó lại làm như không có việc gì trở lại chỗ ngồi. Bạch Lâm ở lại phòng Mẫn Nguyệt cũng không lâu liền lấy cớ rời đi, Mẫn Nguyệt cũng không cảm nhận được điều gì bất thường.
Trong thư phòng ở lầu hai, Nam Cung Âu Thần ngồi sau bàn làm việc đang đọc một cuốn sách. Đột nhiên bác Trương đi vào, nét mặt có chút ngưng trọng, không chờ Nam Cung Âu Thần mở lời liền nói “Thiếu gia, trang sức của Tịnh Tuyết phu nhân phát hiện thiếu sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm.” Nam Cung Âu Thần vừa nghe liền đập bàn đứng dậy, tức giận quát “Cái gì cơ, sao lại không thấy? Lập tức gọi toàn bộ những người phụ trách lau chùi trang sức xuống đại sảnh!” Sau đó nổi giận đùng đùng bước ra ngoài, bác Trương vừa đi theo vừa gọi điện phân phó.
Dưới đại sảnh phòng khách, Nam Cung Âu Thần nhàn nhã bắt chéo chân tựa vào ghế sô pha, khuôn mặt âm trầm, lạnh lẽo. Bên cạnh là bác Trương với bộ mặt uy nghiêm không đổi, đứng trước mặt là những nữ hầu đã phụ trách lau chùi trang sức cho Tịnh Tuyết phu nhân, trong đó có cả Bạch Lâm. Được một lúc, bác Trương không nhanh không chậm mở miệng “Tại sao sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm lại biến mất? Trong số các người, là ai đã lấy nó? Khai ra mau!” Hàng loạt nữ hầu bắt đầu run rẩy, đều nhao nhao nói là không biết, có người còn sợ đến nỗi khóc rống lên, Nam Cung Âu Thần ngồi đó không nói gì, chỉ là mày nhíu càng chặt. Đột nhiên trong số những nữ hầu đó có người nói “Sáng nay, chẳng phải tam tiểu thư Mẫn Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây Hải Liên Chi Tâm, hơn nữa còn nói nó đẹp, muốn có nó....Không lẽ là...” Lời nói về sau càng ngày càng nhỏ, chưa nói hết câu nhưng mọi người đều hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Nữ hầu đó vừa nói xong thì được mọi người xung quanh hưởng ứng rất mãnh liệt, bỗng nhiên Bạch Lâm bước ra khỏi hàng, dịu dàng nói “Mọi người đừng nói Mẫn Nguyệt như vậy, dù cậu ấy có thấy thích sợi dây chuyền đó đi nữa, nhưng cậu ấy sẽ không lấy nó. Hơn nữa, dù cậu ấy có muốn gì thiếu gia cũng sẽ mang đến cho cậu ấy, cậu ấy lại được Nam Cung gia nhận nuôi, mang ơn của Nam Cung gia, Mẫn Nguyệt sẽ không làm như vậy đâu.” Bề ngoài Bạch Lâm chính là nói giúp cho Mẫn Nguyệt nhưng trong câu nói đó vẫn mang ý nghĩa khác. Nhắc đến việc Mẫn Nguyệt muốn gì có đó khiến người khác cảm thấy cô là tiểu thư cao ngạo lại được Nam Cung Âu Thần bảo hộ hết mực. Lại nói đến Nam Cung gia có ơn với Mẫn Nguyệt nếu như Mẫn Nguyệt lại ăn cắp đồ của Nam Cung gia thì chính là lấy oán báo ân. Nam Cung Âu Thần ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bạch Lâm, trong lòng lại đang tính toán. Đúng lúc này, Mẫn Nguyệt từ bên ngoài bước vào, đồng loạt tất cả cặp mắt ở trong đại sảnh đều nhìn chằm chằm vào Mẫn Nguyệt, khiến cô bé cảm thấy kì lạ. “Có chuyện gì sao?” Nam Cung Âu Thần không nói gì mà bác Trương bên cạnh đã nhẹ giọng giải thích với Mẫn Nguyệt “Sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm của Tịnh Tuyết phu nhân đã bị mất. Mọi người đều nói con sáng nay đã từng tiếp xúc qua hơn nữa còn nói muốn có nó.” Mẫn Nguyệt kinh ngạc trợn mắt nhìn, đây chính là gián tiếp nói cô lấy cắp nó sao? “Bác Trương, con không có lấy, con chỉ đơn giản là thấy sợi dây đó đẹp nên thưởng thức thôi, không hề có ý muốn lấy cắp nó.” Mẫn Nguyệt vội vàng giải thích nhưng trong đám người hầu không ai thèm tin tưởng cô, lúc này Bạch Lâm bước đến cầm tay Mẫn Nguyệt, điềm đạm đáng yêu nói “Mẫn Nguyệt, có thật là cậu lấy không? Mau nói với mọi người đi, sẽ không ai trách cậu đâu. Lỡ như lát nữa lục soát phòng cậu thì... “ Vừa rồi là Bạch Lâm là trước mặt mọi người bao che cho Mẫn Nguyệt, bây giờ thấy Mẫn Nguyệt tới thì làm ra bộ dáng thấy bạn tốt làm sai thì khuyên nhủ, khiến cho mọi người xung quanh đều nghĩ Bạch Lâm thật sự là lo nghĩ cho Mẫn Nguyệt, một người bạn tốt hiếm có. Mẫn Nguyệt nghe Bạch Lâm nói giống như bị kích thích liền nhanh chóng phản bác “Bạch Lâm, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu nói giống như khẳng định mình đã ăn cắp nó. Lục soát phòng mình thì sao? Mình sẽ để mọi người lục soát, mình đã nói không lấy thì sẽ không lấy.” Mặt Bạch Lâm lập tức trắng bệch, trong mắt lấp lánh nước như sắp khóc, ngẩng đầu đáng thương nhìn Mẫn Nguyệt “Không có, mình chỉ là muốn tốt cho cậu...” Ngay lập tức, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Đám người nhìn thấy liền lập tức chỉ trích Mẫn Nguyệt, Mẫn Nguyệt cảm thấy mình rất oan uổng, rõ ràng cô còn chưa làm gì Bạch Lâm mà. “Tất cả im lặng cho tôi! Mẫn Nguyệt nếu con đã nói không lấy vậy thì bác sẽ cho người lục soát phòng con, nếu như không có thì đó chính là bằng chứng tốt nhất cho con. Con yên tâm!” Lúc nói với bọn người hầu bác Trương chính là giọng nói uy nghiêm lạnh lùng, nhưng quay qua Mẫn Nguyệt lại là giọng nói dịu dàng, hiền từ. Bác Trương cũng rất tin tưởng Mẫn Nguyệt, nhưng nếu không lục soát phòng thì mọi người xung quanh sẽ không tin tưởng, sẽ không phục. Một tốp người được phụ trách đi lục soát phòng Mẫn Nguyệt, trước đó họ cũng đã đi lục soát phòng toàn bộ người hầu trong biệt thự này. Khoảnh khắc những người đó bước lên lầu, không hiểu sao trong lòng Mẫn Nguyệt lại cảm thấy bất an, Mẫn Nguyệt lén quan sát Nam Cung Âu Thần chỉ thấy anh đang trầm tư, nãy giờ không hề mở miệng. Mười phút sau,
đám người đó đi xuống nhưng trên tay lại cầm theo sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm, cung kính dâng lên trước mặt Nam Cung Âu Thần “Thiếu gia, chúng tôi tìm được sợi dây chuyền trong ngăn tủ cạnh giường của tam tiểu thư.” Câu nói đó giống như sét đánh ngang tai Mẫn Nguyệt, ánh mắt nhìn sợi dây chuyền tràn ngập sự không thể tin, sao sợi dây chuyền đó lại có thể ở trong phòng cô. Đám người hầu xung quanh nhỏ giọng bàn tán, trong đó có không ít người vui mừng khi thấy người khác gặp hoạ, ánh mắt Bạch Lâm hiện lên sự đắc ý, nhưng chỉ trong phút chốc, sau đó lại quay về hình tượng 'cô bé hiền lành, đáng thương'. Tuy chỉ trong phút chốc nhưng cả Nam Cung Âu Thần và bác Trương đều thấy rõ. Tay cầm sợi dây chuyền, Nam Cung Âu Thần bước đến trước mặt Mẫn Nguyệt giọng nói không còn chan chứa tình cảm như thường ngày nữa “Em còn không nhận sai?” Mẫn Nguyệt sững sờ, trong lòng lại tràn ngập tuyệt vọng, cả Thần ca ca cũng không tin cô sao. Dù vậy ngoài mặt Mẫn Nguyệt vẫn không có biểu cảm gì, kiên cường đối mặt với Nam Cung Âu Thần “Em không có lấy thì sao phải nhận sai?” Nam Cung Âu Thần cũng không ngờ Mẫn Nguyệt lại trả lời mình như vậy, ánh mắt cô bé nhìn anh bây giờ thật lạnh lùng, nhất thời trong lòng có chút tức giận “Anh hỏi lại lần nữa, em có nhận sai hay không?” Mẫn Nguyệt cũng không hề chịu thua trước khí thế của Nam Cung Âu Thần “Em không có sai!”
“Được, em giỏi lắm. Vậy em lập tức quỳ trước cửa cho anh, khi nào nhận sai thì mới được đứng lên.” Lời vừa dứt, Nam Cung Âu Thần cũng không nhìn Mẫn Nguyệt lập tức xoay người lên lầu. Mẫn Nguyệt cũng không nói gì, tự động bước ra ngoài quỳ, lúc quay người đi nước mắt trào ra.
“Thiếu gia, rõ ràng cậu biết tam tiểu thư bị oan. Tại sao cậu vẫn làm như vậy?” Chuyện này rõ ràng có người bày mưu đến ông còn thấy rõ ràng thì không thể nào nhị thiếu gia không biết được. Nhưng tại sao phải làm như vậy, lúc nãy ông thấy ánh mắt tuyệt vọng của Mẫn Nguyệt cùng với nước mắt của cô bé thì ông thấy thật đau lòng, hơn nữa cô bé đã quỳ bên ngoài ba tiếng đồng hồ rồi. Trong thư phòng lúc này, Nam Cung Âu Thần đang đứng sau bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa lớn. Nam Cung Âu Thần cũng không trả lời bác Trương ngay lập tức, cứ như anh không quan tâm, nhưng nếu nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt đến nổi rõ từng khớp xương thì sẽ biết anh lo lắng tới nhường nào. Thật lâu sao Nam Cung Âu Thần mới chầm chậm mở miệng “Sống trong Nam Cung gia, em ấy phải biết tự bảo vệ mình.” Lúc này bác Trương mới bừng tỉnh, gia tộc Nam Cung không hề giống những gia tộc khác. Nơi này rất phức tạp, cũng chứa đầy âm mưu, nếu như Mẫn Nguyệt không biết cách đối mặt với những âm mưu đó, không biết cách trả thù người khác, bảo vệ chính mình thì nhất định sau này sẽ gặp nguy hiểm. Thiếu gia đang muốn cho Mẫn Nguyệt tự nhận ra được lòng người hiểm ác, muốn cô bé phải biết cách trả thù lại người khác với những gì mình đã chịu. Cách bảo vệ của thiếu gia không phải che chở, bảo hộ Mẫn Nguyệt trong cánh chim của mình mà là muốn cô bé tự hình thành nên đôi cánh vững chắc. “Nhưng dù vậy thì .....” “Rầm” Chưa kịp nói xong, thì Vũ Hiên lập tức tông cửa xông vào, bộ mặt hốt hoảng “Lão đại, Mẫn Nguyệt ngất xỉu rồi.” Nam Cung Âu Thần như một cơn gió phóng ra ngoài, đến lúc Vũ Hiên và bác Trương định thần lại thì đã không thấy người đâu. Bước nhanh ra cửa, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể yếu ớt ướt sủng đang nằm trên mặt đất, lại thấy cả người Mẫn Nguyệt nóng như lửa đốt, Nam Cung Âu Thần lúc này mới hốt hoảng, lập tức kêu bác Trương vừa chạy ra sau gọi bác sĩ. Còn bản thân thì ôm lấy Mẫn Nguyệt lên phòng, chỉnh độ ấm của nước vừa phải, Nam Cung Âu Thần mới cởi hết đồ của Mẫn Nguyệt, đặt vào phòng tắm, bắt đầu tắm nước ấm cho cô bé. Lúc ngón tay chạm đến đóa hoa anh đào trên ngực thì dừng một chút, thì ra trên người bảo bối có ký hiệu nha! Sau đó lại tiếp tục tắm rửa chỗ khác, trên người Mẫn Nguyệt các vết thương lúc trước đa số đã lành lại nhưng có một số vết thương đã để lại sẹo khá sâu. Vuốt ve những vết sẹo đó, Nam Cung Âu Thần càng cảm thấy đau lòng, lại hối hận vì hành động của bản thân. Tắm rửa xong, Nam Cung Âu Thần lấy cái khăn lau khô người Mẫn Nguyệt sau đó lại lấy một bộ đồ mặc cho cô bé, lại mang cô bé lên giường bắt đầu sấy tóc, trong lúc đó Mẫn Nguyệt vẫn mê man không biết gì. Xong tất cả, Nam Cung Âu Thần mới lấy chăn đắp lên người cô bé, lúc này bác sĩ cũng vừa tới.
“Cô bé chỉ đơn giản là bị dầm mưa dẫn đến sốt cao, chỉ cần cho uống thuốc và truyền nước biển sẽ không sao.” Bác sĩ khám bệnh xong thì được bác Trương tiễn về, Nam Cung Âu Thần vẫn túc trực bên cạnh giường bệnh của Mẫn Nguyệt, một chút lại lấy khăn vắt nước lên trán cô, một chút lại lau mình, một chút lại đổi chai nước biển, cứ như vậy thức trắng tới sáng.