Hoá giải khúc mắc ngày đó quả nhiên Hiên Viên Triệt không còn u ám nữa, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, trò chuyện cùng Mẫn Nguyệt, thỉnh thoảng còn nắm tay cô đi dạo. Nhưng thân thể của ông nằm trên giường mười mấy năm nên vẫn chưa linh hoạt lắm, đều là Mẫn Nguyệt dìu ông đi từng bước.
Mạc Vân Du cũng từng thử nói chuyện với Hiên Viên Triệt, nhưng ông chỉ đơn giản đáp lại vài câu, tựa như nói chuyện với người ngoài. Mạc Vân Du đành ủ rũ trở về.
Mẫn Nguyệt thấy nhưng không thể trách, đây là khúc mắc trong lòng ba, phải để ba tự mình hoá giải. Hơn nữa cô biết ba đã tha thứ cho bà từ lâu rồi, chẳng qua là vẫn cố ra vẻ lạnh lùng thôi.
Có điều dạo gần đây cô thấy trong Hiên Viên gia đang bận rộn chuẩn bị gì đó thì phải, có khi cô Nhã Nhã còn vào thư phòng nói chuyện riêng. Họ đang làm gì vậy?
Mẫn Nguyệt đang nghiêm túc suy nghĩ thì bỗng cảm nhận được một luồng hơi ấm mạnh mẽ từ sau lưng, dưới hông liền có hai cánh tay vòng qua.
Cô không cần nghĩ cũng biết người đang ôm mình là ai, cô chọt chọt cánh tay anh.
"Anh có thấy gần đây Hiên Viên gia rất kì lạ không? Hình như mọi người đang chuẩn bị cái gì đó."
Trong mắt Âu Thần loé qua vài tia sáng, dường như nghiền ngẫm lại dường như hiểu rõ, nhưng anh không định nói cho cô biết, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
"Chuyện của Hiên Viên gia, em nghĩ anh có thể biết sao!?"
Mẫn Nguyệt gật gù, "Cũng phải."
"Nghĩ nhiều đến chuyện đó làm gì, còn có một chuyện quan trọng hơn đó."
"Chuyện gì?" Mẫn Nguyệt không hiểu.
Âu Thần hơi cúi đầu, chuẩn xác bắt được môi cô, ban đầu là nhẹ nhàng sau đó là cuồng dã càn quét, mang theo ý tứ rất gấp gáp. Cô hơi ngửa đầu, đón nhận anh, Âu Thần được đáp lại thì càng thêm nắm chặt eo cô kéo vào người như muốn bẻ gãy nó, nụ hôn của hai người triền miên không dứt. Hồi lâu sau là Âu Thần thả cô ra, nhìn gương mặt cô ửng hồng mà thoả mãn, tựa trán mình lên trán cô.
"Chuyện quan trọng hơn chính là em đã rất lâu không để ý anh rồi, có phải em quên mất là mình còn một vị hôn phu không?" Giọng anh mang theo vẻ khàn khàn, nghe vào rất quyến rũ. Mặt Mẫn Nguyệt vốn đã đỏ lại càng đỏ thêm, khẽ đánh vào tay anh.
"Không đứng đắn!"
"Không đứng đắn chỗ nào, hửm?"
"Em còn chưa tính sổ với anh chuyện anh tự nói mình là vị hôn phu của em đấy, anh đã cầu hôn em lúc nào đâu."
Âu Thần nhướng mày, trêu chọc cô, "Em đang muốn nhắc anh phải cầu hôn em?"
Mẫn Nguyệt nghẹn, "Không phải....... Đó........ Đó chẳng phải là chuyện nên làm sao!"
Anh thấp giọng cười, kéo cả người cô ôm vào lòng, cúi đầu xuống ở bên tai cô nói: "Chờ sau khi em giải quyết xong mọi chuyện thì anh sẽ cho em một bất ngờ, khiến em danh chính ngôn thuận trở thành Nam Cung phu nhân! Đừng gấp gáp!"
Mẫn Nguyệt vội vàng phản bác, "Em không có gấp!"
Âu Thần lại tiếp tục cười, không cãi lại cô.
Hai ngày sau Hiên Viên Nhã bỗng nhiên mang đến cho Mẫn Nguyệt một bộ lễ phục.
"Tối nay Hiên Viên gia tổ chức tiệc, con cũng phải tham gia, cô đã chuẩn bị lễ phục cho con rồi."
"Tiệc? Tiệc gì? Tại sao con lại không biết?" Mẫn Nguyệt cầm bộ lễ phục trên tay mà gương mặt mờ mịt.
"Là bữa tiệc nội bộ của Hiên Viên gia, còn cụ thể thế nào thì tối nay con sẽ biết." Hiên Viên Nhã bỏ lại một câu rồi đi mất.
Buổi tối ở đại sảnh nhà chính Hiên Viên gia chật kín người, khắp nơi đều gắn đèn vô cùng hoa lệ, ở mỗi góc đều có rất nhiều người phục vụ và bảo an. Sân sau của Hiên Viên gia hiện tại chất đầy máy bay riêng, chuyên cơ và trực thăng.
Khách đến bữa tiệc này muôn hình muôn vẻ, nhưng đều có một điểm chung là trên người mang hình xăm của Hiên Viên gia. Chứng tỏ ở đây đều là thành viên của Hiên Viên gia.
Mẫn Nguyệt đứng ở một góc không ai thấy nhìn ra đại sảnh, không khỏi nghĩ đến những người này có vị trí gì ở Hiên Viên gia.
"Bọn họ đều đường chủ quản lí các chi nhánh khác nhau trên thế giới của Hiên Viên gia."
Mẫn Nguyệt giật mình quay lại, liền trông thấy Mạc Vân Du và Hiên Viên Nhã. Lời vừa rồi chính là Mạc Vân Du nói ra, bà mỉm cười quan sát cô từ trên xuống dưới.
"Hôm nay con rất đẹp."
Tuy bình thường cô không thân thiết với bà nhưng không thể người khác khen mình mà làm lơ được nên Mẫn Nguyệt vẫn khẽ nói: "Cảm ơn."
Hôm nay quả thật cô rất đẹp, bộ lễ phục mà Hiên Viên Nhã đưa cô là bộ lễ phục phượng hoàng rực lửa, phối hợp giữa màu vàng sáng và màu đỏ tươi. Phần đuôi váy xẻ một bên để lộ đôi chân dài miên man, phía sau cũng hơi hở một chút, hiện lên các chi tiết hình ngọn lửa. Đối với bộ lễ phục mạnh mẽ như thế này, nếu là người bình thường sẽ rất khó áp chế được nó, nhưng nếu đưa cho Mẫn Nguyệt thì Hiên Viên Nhã hoàn toàn yên tâm, bởi vì chỉ có khí chất nữ vương của cô mới có thể phát huy được tất cả bộ lễ phục này, dường như nó sinh ra là để dành cho cô.
"Quả nhiên mắt nhìn của cô không sai, bộ váy này chỉ có con mới có thể mặc nó. Cô đã chuẩn bị nó từ 2 năm trước, dùng để làm quà tặng cho con khi quay về. Chiếc váy này mất 6 tháng mới có thể làm xong, phần đuôi váy là dùng 120,000 viên ruby đỏ gắn lên, hơn nữa mỗi viên đều dùng kỹ thuật khắc đặc biệt của Hiên Viên gia để điêu khắc. Còn lớp vải bên trong là dùng tơ tằm thượng hạng, để tránh cho con mặc cảm thấy khó chịu."
Hiên Viên Nhã vừa nói liền làm Mẫn Nguyệt câm nín, cô cảm giác mình đang mặc một bảo vật vô giá.
"Nhưng mà, từ 2 năm trước, chẳng phải lúc đó còn chưa có tin tức của con sao? Lỡ như con không phù hợp với chiếc váy này thì thế nào?"
Hiên Viên Nhã hùng hồn nói: "Sao có thể không phù hợp, con gái Hiên Viên gia chúng ta đều có huyết thống mạnh mẽ, về khí chất cũng tuyệt đối không thua ai. Dù chưa tìm được thì cô cũng biết chắc là nó sẽ phù hợp, ngoài ra chỉ sai lệch số đo một chút, cô đã sửa lại rồi, con yên tâm."
Mẫn Nguyệt: "......." Cô nhỏ à, sao cô có thể tự tin như vậy?
Mẫn Nguyệt nhìn Hiên Viên Nhã, lại nhìn Mạc Vân Du, sau cùng nhớ lại mình. Ừ, lý do này.......có vẻ là đúng.
Thì ra con gái Hiên Viên gia có huyết thống mạnh mẽ là có thật.
Mạc Vân Du cầm một cái hộp nhung màu đỏ đưa cho cô.
"Bà cũng có một thứ muốn tặng cho con."
Mẫn Nguyệt chần chờ không biết có nên nhận không, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, chầm chậm mở ra.
Bên trong là một bộ trang sức đá quý màu đỏ được điêu khắc vô cùng tinh tế, tỉ mỉ, hơn nữa còn rất phù hợp với bộ lễ phục cô đang mặc trên người. Bộ trang sức đó bao gồm một sợi dây chuyền phượng hoàng đỏ, một vòng tay và một đôi bông tay đều cùng kiểu dáng.
Hiên Viên Nhã thấy bộ trang sức đó cũng rất kinh ngạc.
"Mẹ, đây chẳng phải là bộ trang sức mẹ tự tay làm vào 10 năm trước sao? Thì ra là mẹ chuẩn bị cho Mẫn Nguyệt."
Mẫn Nguyệt không khỏi sững sờ, tự tay làm........vào 10 năm trước? Cô nhìn sang bà, chỉ thấy Mạc Vân Du cẩn thận nhìn cô, đáy mắt là một sự mong mỏi.
"Cháu gái đích tôn của Hiên Viên gia thì nên xứng đáng nhận được điều tốt nhất. Ta không biết có gì làm con thích nên đã dùng kỹ thuật điêu khắc đặc biệt của Hiên Viên gia tự tay làm một bộ trang sức cho con."
Mẫn Nguyệt cầm bộ trang sức mà trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng.
"Xin lỗi, con không thể đeo được."
Nụ cười của Mạc Vân Du chợt cứng, bả vai hơi rũ xuống, trong lúc bà đang thất vọng thì bỗng nghe cô nói.
"Bà nội, người đeo lên giúp con đi!"
Mạc Vân Du lập tức ngẩng đầu, có vẻ không dám tin tưởng.
"Con......con......vừa nói cái gì?" Bà tưởng mình vừa nghe lầm, con bé chịu gọi bà là bà nội?
Mẫn Nguyệt chợt cong khoé môi, "Bà nội, con không tự mình đeo dây chuyền được."
"Được, được, bà nội giúp con đeo." Mắt Mạc Vân Du đỏ ửng, cố nén không khóc, bước lên trước nhận lấy hộp trang sức, cẩn thận đeo từng cái lên cho Mẫn Nguyệt, từ bông tai, dây chuyền đến vòng tay. Lúc này hình tượng nữ cường nhân bên ngoài của bà hoàn toàn bị phá tan. Chỉ còn lại một người bà vô cùng hiền dịu đang cố gắng giúp cháu gái mình đeo trang sức mà thôi.
Sau khi gài móc khoá của vòng tay, bà cẩn thận sờ vào hai má của cô.
"Cháu gái của bà thật xinh đẹp."
Mẫn Nguyệt mỉm cười, "Đó là điều đương nhiên, con gái của Hiên Viên gia chúng ta đều rất xinh đẹp."
Hiên Viên Nhã cũng rất vui khi thấy cảnh vừa rồi, cuối cùng tâm nguyện của mẹ đã thành sự thật. Cô nghe Mẫn Nguyệt nói liền thân thiết chọc chọc má cô.
"Con đó, thật dẻo miệng, ngay cả bà nội con cũng sắp bỏ quên cô luôn rồi."
Tâm trạng cảm động của Mạc Vân Du bị mấy câu nói đùa của hai người đánh bay hết, dở khóc dở cười gõ vào trán Hiên Viên Nhã.
"Cái con bé này!"
"Mẹ, mẹ lại thiên vị rồi, rõ ràng đối với Mẫn Nguyệt dịu dàng như thế."
Thấy Mạc phu nhân còn có ý muốn đánh nữa thì Hiên Viên Nhã cười hì hì xin tha thứ. Mẫn Nguyệt chỉ đứng bên cười nhẹ nhìn bọn họ.
Lúc buổi tiệc bắt đầu là Hiên Viên Nhã đứng lên mở màn.
Bản thân cô không chịu mặc váy mà lại mặc một bộ âu phục của nữ, bên người khoác hờ trên vai áo vest màu đỏ sậm, hai tay bỏ vào túi quần, hờ hững đi lên sân khấu. Người xung quanh đều nhanh chóng nhường đường cho cô đi, lúc cô bước qua còn khẽ cúi đầu chào: "Gia chủ!"
Đến giờ phút này Mẫn Nguyệt mới có thể biết rõ thì ra đây là bộ dáng bên ngoài của cô nhỏ. Lạnh lùng, lãnh đạm, lại mang theo một chút kiêu ngạo, bễ nghễ không ai bì được.
Hiên Viên Nhã nhận micro từ người phụ trách, từ tốn nói: "Đã rất lâu rồi Hiên Viên gia chúng ta không có một buổi họp mặt đông đủ như thế này. Chắc hẳn mọi người cũng biết tôi triệu tập
tất cả đường chủ đến đây cũng là có chuyện quan trọng cần nói."
Người bên dưới nghe xong liền xôn xao bàn tán, tất cả đều đang suy đoán cô muốn nói chuyện gì.
"Có một người đặc biệt, tôi nghĩ tất cả đều sẽ rất muốn gặp."
Hiên Viên Nhã hơi đúng lùi sang một bên, nghiêng đầu nhìn về một hướng.
Những người khác cũng theo tầm mắt của cô mà quay qua, sau đó bọn họ đều sững sờ.
Hiên Viên Triệt từ trong bóng tối bước ra, phía sau ông là Âu Thần.
"Đó là.......là gia chủ! Không phải, là tiền gia chủ, ngài ấy quay về rồi?"
"Là Triệt thiếu, Triệt thiếu quay về rồi, thật tốt quá!"
"Gia chủ, lão đại, ngài trở về rồi!"
"Cuối cùng tôi cũng đợi được ngài ấy quay lại!"
Có không ít người đỏ mắt nhìn về phía Hiên Viên Triệt, vô cùng xúc động. Triệt thiếu, gia chủ của bọn họ, là truyền kì trong lòng tất cả những người của Hiên Viên gia. Là một tay Hiên Viên Triệt đưa Hiên Viên gia đến vị trí ngày hôm nay, nếu không có Hiên Viên Triệt thì sẽ không có Hiên Viên gia.
Quyết đoán, mạnh mẽ, tài giỏi đều là những từ ngữ nói về Hiên Viên Triệt.
Lúc bước lên bục là Âu Thần bí mật đỡ tay ông, Hiên Viên Triệt quay đầu lại nhìn anh nhưng cũng không đẩy ra.
Một tay Hiên Viên Triệt giơ lên, âm thanh ở dưới lập tức biến mất.
"18 năm trước vì một số lý do mà tôi quyết định rời khỏi Hiên Viên gia, sau đó lại gặp một số chuyện, hôn mê suốt 15 năm. Tôi đã từng nói, muốn đưa Hiên Viên gia đến đỉnh cao nhất của hắc đạo, nhưng là do tôi từ bỏ mọi người trước, phụ lại sự mong mỏi của mọi người, thật xin lỗi."
Ai nấy đều trầm mặc, cúi đầu xuống, không ít người mắt đã đỏ hoe. Bọn họ đương nhiên vẫn còn nhớ lời hứa đó, khi đó Hiên Viên gia đoàn kết hơn bao giờ hết, đi theo gia chủ vào sinh ra tử. Nhưng sau khi gia chủ rời đi, bọn họ mất đi người lãnh đạo như rắn không đầu. Hiên Viên gia cũng dần lui khỏi hắc đạo, trở thành gia tộc lánh đời. Bọn họ cũng đã từng oán, cũng từng hận người kia rời đi. Có điều hiện tại gặp lại bọn họ phát hiện bản thân không thể hận được, dường như ngay cả những uất ức đó cũng tiêu tan chỉ vì một câu xin lỗi kia.
Một người ở phía dưới hét lên, "Gia chủ, năm đó rời đi anh có từng hối hận không?"
Mắt Hiên Viên Triệt nhìn thẳng vào người kia, trực tiếp nói: "Không hối hận. Chỉ cần có cơ hội được ở bên cô ấy thì tôi sẽ tuyệt đối không hối hận."
Mạc Vân Du ở dưới nghe thì không khỏi nắm chặt tay, nếu năm đó bà không phản đối hai người họ thì có lẽ sẽ không dẫn đến kết cục như hiện giờ.
Một câu của ông làm hiện trường như yên tĩnh lại, tuy có đa số người đều không biết chuyện năm đó của ông và Nam Cung Khuynh Thành, nhưng mà vẫn có người biết sơ sơ.
Hồi lâu sau người vừa hỏi câu hỏi kia cười lớn, "Thật không hổ là gia chủ của chúng ta, dứt khoác lại si tình như vậy."
Những người khác cũng cười theo, một mảnh không khí hoà hợp mà vui vẻ.
Hiên Viên Nhã thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ lo mọi người không chịu chấp nhận anh trai.
"Anh, nếu anh đã về rồi thì vị trí gia chủ này em cũng nên trả lại cho anh."
Tất cả đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía cô.
Hiên Viên Triệt lắc đầu, "Anh vừa tỉnh lại sau hôn mê dài, thân thể còn chưa hồi phục tốt, những chuyện thế này anh không muốn quản nữa. Với lại mấy năm nay em đều làm rất tốt, không nên từ bỏ."
Hiên Viên Nhã còn muốn nói gì nữa nhưng thấy ánh mắt Hiên Viên Triệt kiên định liền thức thời ngậm miệng.
Hiên Viên Triệt quay xuống dưới, khoé môi bỗng nhiên cong lên.
"Hôm nay vẫn còn một người tôi muốn cho mọi người gặp mặt."
Ông nhìn vào một góc, ánh mắt trở nên dịu dàng. "Mẫn Nguyệt, ra đây đi."
Mẫn Nguyệt đột nhiên bị kêu tên nà giật mình, thấy tất cả ánh sáng đều chiếu đến chỗ bản thân, cô kéo kéo khoé miệng, nhấc chân bước đi.
Đợi cô từ trong góc bước ra thì đã gây một trận xôn xao không nhỏ.
Âu Thần đứng phía trên nhìn xuống, đáy lòng trở nên nóng bỏng. Cô gái của anh, mặc trên người bộ đồ đẹp nhất, đang tự tin, kiêu ngạo mà bước từng bước. Dường như mọi ánh sáng ở đây đều tụ lại trên người cô, nổi bật đến bất ngờ, không ai có thể dời mắt.
Tất cả đều ngưng thần theo dõi từng bước chân của cô, trong đầu ai nấy chỉ có một suy nghĩ: Đẹp đến hít thở không thông!
Cô như nữ hoàng đang dạo chơi trong lãnh địa của mình, tùy ý mà kinh diễm.
Làn váy dài tung nhẹ ở sau, dưới ánh đèn, sắc đỏ từ mấy viên đá trên váy và bộ trang sức càng toả sáng mãnh liệt.
Khi chuẩn bị bước lên bậc thang thì đã có một bàn tay đưa ra trước mặt cô. Mẫn Nguyệt nhìn theo bàn tay phát hiện thì ra là Âu Thần, khoé môi cười nhẹ, chậm rãi đặt tay mình vào tay anh, để anh dắt cô lên.
Hiện tại những người khác mới chú ý đến người đàn ông đã đứng trên sân khấu từ nãy đến giờ.
"Đó chẳng phải....... King?"
"King? Gia chủ Nam Cung gia đó?"
"Chứ còn Nam Cung gia nào nữa, tôi đã từng thấy anh ta ở hội nghị hắc đạo New Zealand vào hai năm trước. Tác phong lạnh lùng đó tuyệt đối không thua gì tiền gia chủ đâu."
"Tại sao gia chủ Nam Cung gia ở đây?"
"Không biết."
Họ nhìn Âu Thần và Mẫn Nguyệt đang nắm tay nhau trên kia, đáy lòng cảm thán một câu trai tài gái sắc, thật đẹp đôi a!
Mẫn Nguyệt đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt được ông kéo tay lên.
"Giới thiệu với mọi người, con gái của tôi, Hiên Viên Mẫn Nguyệt!"
Hiên Viên Nhã cũng bước đến gần cô, "Con bé từng bị thất lạc, gần đây mới được tìm về, là tiểu thư nhỏ chân chính của Hiên Viên gia, mọi người phải nhớ kĩ."
Mẫn Nguyệt dùng ánh mắt bất ngờ nhìn hai người, đây là ra mắt cô với Hiên Viên gia à?
Hiên Viên Triệt yêu thương vuốt tóc cô, "Từ nay trở về sau, con sẽ quay về là Hiên Viên Mẫn Nguyệt, là người của Hiên Viên gia."
Mẫn Nguyệt nhìn thoáng qua Âu Thần, anh cũng đang dịu dàng nhìn cô.
Cô thu hồi tầm mắt, cười với ông, "Con biết rồi, ba!"
Hiên Viên Nhã dõng dạc nói: "Con bé cũng coi như là một nửa gia chủ của Hiên Viên gia, lời con bé nói cũng như lời của tôi nói, tất cả đều phải nghe theo, có hiểu không?"
Mọi người đồng loạt trả lời, "Hiểu, gia chủ!"
Mẫn Nguyệt bối rối kéo góc áo của Hiên Viên Nhã.
"Cô, con không cần quyền lực của Hiên Viên gia."
Hiên Viên Nhã vỗ vỗ mu bàn tay của cô an ủi, "Con không cần lo lắng, đây vốn là điều con được nhận. Đi thôi, cho mọi người thấy con xứng đáng là một nửa gia chủ của Hiên Viên gia."
Hiên Viên Nhã đẩy Mẫn Nguyệt lên trước, cô hít sâu, quay về vẻ mặt lạnh lùng, dùng khí thế khi đứng trước người trong hắc đạo để đối mặt.
"Tôi là Hiên Viên Mẫn Nguyệt, tôi biết sẽ có một số người ở đây không phục với việc đột nhiên tôi trở thành một nửa gia chủ của các vị. Nhưng tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy là tôi xứng đáng."
"Cô lấy gì để chứng minh cho chúng tôi thấy?"
Mi mắt Mẫn Nguyệt cong cong, ném ra một câu. "Trong vòng 6 tháng, tôi sẽ tiêu diệt Âu Dương gia."
Đầu mọi người như nổ ầm một tiếng, "Không.......thể nào, đó là chuyện không thể!"
"Sau lại không thể? Anh là đang lo sợ chúng ta không bằng Âu Dương gia? Phải, chúng ta đã từng thu mình lại, đã từng nhường nhịn Âu Dương gia khắp nơi, nhưng không có nghĩa là chúng ta thua kém bọn họ. Vì vậy chúng ta mới cần báo thù, trả lại những gì mà họ đã làm, chứng minh cho họ thấy Hiên Viên gia không hề thua ai, Hiên Viên gia mới là vương giả của giới hắc đạo."
"Vâng, gia chủ!"
Hiên Viên Nhã thấy tình hình liền nói thêm, "Anh trai tôi 15 năm trước cũng là bị Âu Dương gia hại làm cho hôn mê rất nhiều năm. Mọi người thấy, chúng ta có nên báo thù không?"
"Nên báo thù, tiêu diệt Âu Dương gia!"
"Tiêu diệt Âu Dương gia!"
Cả đại sảnh đều đồng loạt hét câu đó, hào khí ngút trời.