Giọng nói cứng ngắc nhưng đầy mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền của Nam Cung Âu Thần khiến cho Nam Cung Hạ dở khóc dở cười. Từ bao giờ mà đứa con trai lạnh lùng của ông lại trở nên như vậy, thật là có chút thú vị! Nam Cung Hạ thu hồi tay, ho khan hai tiếng cũng không đả động tới Mẫn Nguyệt nữa mà quay sang hỏi tình hình của gia tộc gần đây. Mẫn Nguyệt nghe cũng không hiểu, người cũng hơi mệt nên không lâu sau liền ngủ thiếp đi trong lòng của Nam Cung Âu Thần. Thấy cô bé ngủ an ổn trong lòng mình, Nam Cung Âu Thần hạ thấp giọng nói, điều chỉnh lại tư thế cho Mẫn Nguyệt có thể ngủ thoải mái. Nam Cung Hạ thấy Nam Cung Âu Thần chăm sóc cho Mẫn Nguyệt như thế cũng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, Vũ Trạch cũng không ngoại lệ. Cậu vừa rồi thấy gì, lão đại hình như....rất dịu dàng! Thì ra những lời mà bọn người kia nói đều là thật. Thấy Nam Cung Âu Thần đã bắt đầu nôn nóng muốn rời đi, Nam Cung Hạ cũng phất tay kêu anh ra về, trong lòng thì thật bi ai a, hình như địa vị của ông bị rớt xuống rồi! Trước khi đi Nam Cung Hạ còn dặn dò Nam Cung Âu Thần sau khi gia tộc ổn định thì hãy chọn ngày tuyên bố con bé với bên ngoài, hơn nữa còn phải sắp xếp việc đi học cho con bé. Đề nghị này được Nam Cung Âu Thần cân nhắc kĩ lưỡng, thấy cũng đến lúc cho cô bé đi học rồi, nhưng anh lại có chút không nỡ, như vậy thì sẽ không được ở bên bảo bối cả ngày.
Một buổi tối yên bình, Mẫn Nguyệt nằm gối đầu trên đùi của Nam Cung Âu Thần, trên tay cầm bịch bánh snack nhai chóp chép, mắt dán chặt vào màn hình ti vi tinh thể lỏng to lớn trước mặt, đôi khi còn cười khúc khích. Nam Cung Âu Thần đột nhiên mở miệng hỏi Mẫn Nguyệt “Nguyệt nhi, sắp tới anh sắp xếp cho em đến trường học được không?” Mẫn Nguyệt nghe câu hỏi của Nam Cung Âu Thần thì lập tức bỏ bịch snack trên tay ra, ngước mặt lên nhìn Nam Cung Âu Thần một cách hưng phấn, giọng nói không che dấu được sự hứng thú. “Thật sao? Em sẽ được đi học à? Thật tốt quá!” Thấy Mẫn Nguyệt vui mừng như vậy, Nam Cung Âu Thần hơi nhíu mày “Em vui đến như vậy sao? Nếu em đi học rồi thì sẽ không được lúc nào cũng ở bên cạnh anh. Em nỡ sao?” Nam Cung Âu Thần làm ra vẻ như mình bị ủy khuất rất lớn, làm cho Mẫn Nguyệt ôm bụng cười lớn, nhưng thật ra trong lòng đúng là có chút không nỡ. “Nhưng người ta muốn đi học mà!” Mẫn Nguyệt bắt đầu cọ cọ Nam Cung Âu Thần làm nũng, chỉ sợ anh không cho cô bé đi học. Nam Cung Âu Thần vẫn bất mãn nheo mắt “Anh có thể mời gia sư đến dạy em.”
Mẫn Nguyệt khó chịu bĩu môi
“Như vậy không thú vị chút nào!” Nam Cung Âu Thần thật ra chỉ muốn trêu chọc cô bé một chút, thấy Mẫn Nguyệt làm nũng cũng không tiếp tục làm khó nữa mà nhanh chóng đồng ý.
Học viện Thánh Ân được xem là học viện tư thục lớn nhất cả nước. Ở đây không phải ai cũng có thể vào, học viện Thánh Ân chỉ có những tiểu thư, thiếu gia của gia đình quý tộc hay những học sinh nghèo mà lại có được học bổng mới có thể vào. Hệ thống quản lý an ninh của Thánh Ân vô cùng chặt chẽ, đội ngũ giáo viên cực kỳ chuyên nghiệp mà không có trường nào sánh được. Học viện có cả các cấp lớp từ tiểu học đến cả đại học, chia ra từng khu vực riêng biệt. Mỗi khối lại chia ra 15 lớp “Quý tộc” cho học sinh nhà giàu có bậc nhất, được kí hiệu là chữ A và 15 lớp “Bình dân” dành cho học sinh nghèo có được học bổng, kí hiệu là chữ B, ngoài ra còn có lớp “Đặc biệt”, kí hiệu là chữ S trong Special. Lớp “Đặc biệt” này chỉ có những người học cực kỳ giỏi, thông qua bài sát hạch vô cùng khó của giáo viên mới có thể vào, dù học sinh nhà giàu nào đó muốn dùng quan hệ để vào đây thì cũng không thể, mỗi cấp chỉ có một lớp “Đặc biệt” chia ra cho tiểu học, trung học và trung học phổ thông. Bác Trương rất nhanh đã sắp xếp cho Mẫn Nguyệt vào học viện Thánh Ân, lúc kiểm tra sát hạch ông không ngờ Mẫn Nguyệt lại được tuyển thẳng vào lớp “Đặc biệt” với số điểm tuyệt đối, trực tiếp vào ngay lớp S1.
Dừng xe cách không xa cổng trường học, Mẫn Nguyệt liền bước xuống, trước khi đi vào trường còn quay lại chào tạm biệt Nam Cung Âu Thần đang ở trong xe, sau đó lại mỉm cười bước đi. Chiếc váy sọc caro đỏ bắt mắt kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng, phía cổ áo lại được gắn thêm một cái nơ đỏ cùng màu với váy, mái tóc thắt đuôi sam lệch một bên, vai đen ba lô nhỏ nhắn. Cả người Mẫn Nguyệt giống như một tinh linh nhỏ bé, vô cùng đáng yêu khiến Nam Cung Âu Thần nhìn không rời mắt, chờ cô bé hoàn toàn đi xa mới kêu lái xe rời đi. Sau khi đến phòng hiệu trưởng trình diện, Mẫn Nguyệt được cô chủ nhiệm dẫn tới lớp học của mình, cô chủ nhiệm của Mẫn Nguyệt là một cô giáo còn rất trẻ, chỉ vừa mới kết hôn, lúc giảng dạy thì luôn dịu dàng với học sinh. Cánh cửa phòng học S1 nhanh chóng hiện ra trước mắt, cô chủ nhiệm bước vào lớp trước để giữ trật tự, sau đó mới gọi Mẫn Nguyệt bước vào để giới thiệu. Đám học sinh ồn ào bên trong cũng bắt đầu yên tĩnh lại, thấy Mẫn Nguyệt thì hết sức tò mò, lại đánh giá cô bé từ trên xuống dưới. Đám con trai thì hứng thú reo hò, đám con gái lại ghen tị trừng mắt.
“Chào mọi người, mình là Nam Cung Mẫn Nguyệt, mong sau này chúng ta sẽ là bạn tốt.” Mẫn Nguyệt nhẹ nhàng giới thiệu khiến cho mọi người trong lớp hơi giật mình một tí. Họ Nam Cung, không phải là người của gia tộc đó chứ? Chỉ cần là người ở thành phố này liền biết, nhắc tới gia tộc Nam Cung là nhắc tới quyền lực của cả đế đô, không ai không biết. Người có họ Nam Cung rất ít, khi nhìn thấy Mẫn Nguyệt mọi người cũng đã từng nghĩ tới gia tộc kia, nhưng thấy cả người cô bé chỉ ăn mặc đơn giản, hơn nữa bọn họ không hề nghe Nam Cung gia có một cô bé như thế này nên mọi người liền phủ nhận suy nghĩ đó. Thật ra lúc Mẫn Nguyệt đến trường cố ý kêu tài xế đậu cách xa trường học vì không muốn để ai biết, như vậy cô mới có thể từ từ thưởng thức cuộc sống đi học của một cô bé bình thường, như vậy sẽ có nhiều trò để chơi hơn. Đám học sinh trong lớp cũng không ai biết, chỉ nghĩ Mẫn Nguyệt chỉ là một cô bé nghèo cùng họ Nam Cung thôi, nhất thời trong đám con gái liền khinh thường Mẫn Nguyệt. Mẫn Nguyệt rất mẫn cảm nên rất nhanh biết được có nhiều người không thích mình, nhưng cô bé cũng chẳng quan tâm mà tự mình đi xuống chỗ ngồi cuối lớp. Nhưng lúc này Mẫn Nguyệt cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, bởi vì Vũ Điềm Điềm học chung lớp với cô, hơn nữa là còn ngồi bên cạnh. Vũ Điềm Điềm thấy Mẫn Nguyệt cũng chỉ 'hừ' một tiếng rồi quay đầu đi, Mẫn Nguyệt cũng không so đo, bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình, thái độ của Vũ Điềm Điềm cô cũng thấy quen rồi. Cách đó không xa có một nam sinh lạnh lùng nhìn Mẫn Nguyệt, cho đến khi đột nhiên Mẫn Nguyệt ngẩng đầu lên, hai cặp mắt giao nhau, nam sinh đó cũng rất bình tĩnh mà quay đầu đi chỗ khác. Mẫn Nguyệt nhíu mày, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng dù vậy cô bé cũng không suy nghĩ nhiều liền bỏ qua nam sinh đó mà chú tâm vào học.
“Ring...” Tiết học căng thẳng kết thúc, cũng đã tới giờ ăn trưa, mọi người trong lớp bắt đầu tụ tập đi ăn cơm, nhưng mà Mẫn Nguyệt cảm thấy cô đã bị cô lập rồi. Bởi vì không hề có ai tới bắt chuyện với cô hay mời cô đi ăn chung, họ đã hoàn toàn bỏ quên cô rồi. Nhưng không phải chỉ có mình Mẫn Nguyệt bị như vậy, Mẫn Nguyệt rất nhanh biết được thì ra Vũ Điềm Điềm cũng giống như mình. Chuông vừa reo, Vũ Điềm Điềm liền thu dọn đồ đạc sau đó không nói lời nào bước ra ngoài, Mẫn Nguyệt nhanh chân đi theo sao. Bởi vì sao? Chỉ đơn giản vì cô bé Mẫn Nguyệt của chúng ta không biết đường xuống căn tin nên đành đi theo bạn nhỏ Vũ Điềm Điềm. Đi tới cuối hành lang, Vũ Điềm Điềm đột ngột xoay người lại nhìn Mẫn Nguyệt
“Tại sao cậu lại đi theo tôi?” Từ sau lần trước Vũ Điềm Điềm đã bị Vũ Á giáo dục tư tưởng, nên bây giờ giọng điệu của Vũ Điềm Điềm đã đỡ hơn rất nhiều. Tuy không còn ghét Mẫn Nguyệt như lúc trước, nhưng cũng tuyệt đối không yêu thích.
“Bởi vì mình không biết đường đến căn tin.” Mẫn Nguyệt cũng không lãng tránh, thẳng thắn trả lời.
“Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“Mình chỉ quen biết cậu a!”
“Không lẽ vì vậy cho nên mới đi theo tôi xuống căn tin?” Khóe miệng Vũ Điềm Điềm có chút run rẩy, đây là cái tư duy gì vậy? Không lẽ con nhỏ Mẫn Nguyệt này không nhớ cô rất ghét cậu ta sao, mà hai người còn từng cãi nhau nữa.
“Đúng vậy.” Mẫn Nguyệt vẫn như trước dùng ánh mắt long lanh nhìn Vũ Điềm Điềm.
“Tùy cậu!” Vũ Điềm Điềm cũng hết cách, muốn đi theo thì cứ cho cậu ta đi theo. Mẫn Nguyệt cười đắc ý đi theo Vũ Điềm Điềm, đến lúc ăn cơm hai người cũng không nói thêm câu nào nữa.
Một ngày học mệt mỏi cũng chấm dứt, mọi người đều bắt đầu ra về. Mẫn Nguyệt cũng chậm rì rì thu dọn cặp sách, đến lúc xong rồi thì cũng thấy lớp học không còn ai, Vũ Điềm Điềm thì vừa tan học đã bỏ đi trước rồi. Bước dần theo con đường về nhà, nhưng vừa ra khỏi cổng trường không lâu liền nghe có tiếng tranh chấp trong một con hẻm nhỏ. Vốn Mẫn Nguyệt cũng không có tính nhiều chuyện nhưng nghe giọng nói này rất quen, nên liền tò mò lại gần xem. Trong con hẻm cạnh trường, có hơn mười nam sinh đang đứng bao vây một nữ sinh, gương mặt họ đều không tốt lành tí nào. Mà nữ sinh đó không ai khác chính là Vũ Điềm Điềm, trong hoàn cảnh bị nhiều người bao vây như vậy nhưng cô bé này vẫn tự tin, kiêu ngạo như vậy.
“Vũ Điềm Điềm, mày giỏi lắm. Hôm qua đã dám phá chuyện tốt của tao để coi hôm nay tao sẽ xử lý mày như thế nào!”
“Phương Hào, mày
có bản lĩnh đó sao?” Vũ Điềm Điềm vẫn đứng đó, không hề run sợ mà còn trào phúng nhìn bọn Phương Hào trước mắt. Mẫn Nguyệt thấy cũng có nhiều học sinh của Thánh Ân đứng gần đó chứng kiến tất cả nhưng không có ai bước lên trước giúp Vũ Điềm Điềm. Mẫn Nguyệt không hề biết khi Vũ Điềm Điềm vừa vào trường, với bản tính kiêu ngạo và thẳng thắn trời sinh thì Vũ Điềm Điềm đã đắc tội với rất nhiều người. Ngày thứ hai, đã trực tiếp mang danh 'tiểu thư chua ngoa, ương ngạnh', nên bây giờ dù thấy Vũ Điềm Điềm bị như vậy cũng không có ai muốn lên giúp đỡ. Chưa kể Phương Hào là được coi là đại ca của trường này, chuyên đi bắt nạt người khác, ba của cậu ta lại là chủ công ty Phương Thị rất có tiếng trong nước, nên dù nhiều người bị bắt nạt cũng không dám nói ra, sợ bị thiếu gia họ Phương này báo thù.
“Mày!” Phương Hào giận tím mặt, tính bước lên trước đánh Vũ Điềm Điềm thì tự nhiên vang lên tiếng kêu “Khoan đã!” Chỉ thấy Mẫn Nguyệt từ từ bước tới, đứng trước mặt Vũ Điềm Điềm. Cả Vũ Điềm Điềm và Phương Hào đều mặt đơ ra, không hiểu chuyện gì.
“Mày là ai? Sao đột nhiên lại tới phá đám tao?”
Không trả lời câu hỏi của Phương Hào, Mẫn Nguyệt liền chất vấn
“Tại sao lại làm vậy?”
“Hứ, ngày hôm qua con nhỏ đáng ghét này dám cứu hai tên nhóc kia, khiến tao không thu được tiền, lại không có chỗ trút giận. Vậy tao đương nhiên phải tìm nó để đòi lại rồi. Còn mày nữa, đừng nhiều chuyện xen vào!” Mẫn Nguyệt nghe Phương Hào nói thì ngạc nhiên vô cùng, cô không ngờ Vũ Điềm Điềm vì cứu người khác cho nên mới đắc tội với bọn họ. Vốn ban đầu Mẫn Nguyệt đứng ra ngăn chặn bọn họ chỉ vì nghĩ đến Vũ Điềm Điềm là người của Thần ca ca, nhưng bây giờ xem ra khác rồi.
“Nếu tôi cứ muốn xen vào thì sao?” Cả bọn Phương Hào cười vang, khinh thường nhìn cô bé yếu đuối đang đứng trước mặt. Phương Hào bước lên phía trước vuốt ve mặt Mẫn Nguyệt, giọng điệu đáng khinh “Cô bé dễ thương à, anh khuyên em đừng nên làm như vậy thì hơn, bởi vù hậu quả em chịu không nổi đâu. Hay là em theo anh đi, làm đàn em của anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!” Mẫn Nguyệt hất bàn tay ghê tởm đang làm loạn trên mặt mình ra, lạnh nhạt nói “Mày không có tư cách đó!”
“Con nhỏ này đúng là không biết điều!” Phương Hào bị từ chối một cách nhục nhã như vậy liền thẹn quá hóa giận, đẩy ngã Mẫn Nguyệt xuống đất, trên cánh tay cô bé có một vết xước nhỏ, bắt đầu chảy máu. Chứng kiến vết thương trên tay mình, Mẫn Nguyệt cảm thấy có chút hốt hoảng, tiêu rồi cánh tay cô bị chảy máu rồi, về nhà bị Thần ca ca thấy thì sao đây, rất có thể anh ấy không cho cô đến trường nữa, ngày đầu tiên đi học mà đã bị thương rồi! Càng nghĩ ánh mắt Mẫn Nguyệt càng băng giá, nhìn thẳng vào Phương Hào cất giọng lạnh lùng.
“Mày nhất định sẽ hối hận!” Phương Hào còn chưa hiểu việc gì xảy ra, thì đã thấy Mẫn Nguyệt đứng lên, thu lại bộ dáng như muốn đóng băng người khác vừa rồi, môi mỏng mím chặt, đôi mắt ngập nước đang lên tầng sương mù, nhìn qua giống như một cô bé yếu đuối bị uỷ khuất rất lớn. Đám người Phương Hào và cả Vũ Điềm Điềm đều bị khả năng biến đổi sắc mặt của Mẫn Nguyệt dọa sợ, có ai có thể nói cho bọn họ biết cô gái tỏa ra sát khí đáng sợ vừa rồi sao lại trở thành một cô bé yếu đuối kia! Mẫn Nguyệt cất giọng nghẹn ngào lên án, lại như lo sợ bọn Phương Hào. “Các người không được làm như vậy với Điềm Điềm!”
“Tại sao tao không thể làm như vậy, rõ ràng nó đã....” Nhưng không để cho Phương Hào nói hết Mẫn Nguyệt đã chặn lại “Mình biết là cậu thích Điềm Điềm, tỏ tình nhưng đã bị cậu ấy từ chối nên cậu mới muốn kêu người uy hiếp cậu ấy.” Mẫn Nguyệt cố tình nâng cao âm lượng, làm cho những người gần đó đều nghe thấy, có người đã bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trích Phương Hào. Phương Hào thật sự là nghẹn mà không thể nào nói được, từ bao giờ mà hắn ta đã trở thành 'kẻ si tình không yêu được thì đạp đổ' chứ!
“Mày nói cái gì vậy, tao không có.... “ Vốn muốn phản bác lại nhưng Mẫn Nguyệt nào cho Phương Hào cơ hội đó, trực tiếp cắt ngang lời hắn ta. “Nhưng cậu là con trai mà lại làm vậy với Điềm Điềm không thấy xấu hổ sao, rõ ràng Điềm Điềm chỉ là một cô gái nhu nhược, lại còn kêu nhiều người tới bao vây cậu ấy như vậy. Điềm Điềm, yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu!” Nói đến đáng thương, Mẫn Nguyệt lại quay qua ôm chặt Vũ Điềm Điềm trong lòng như muốn bảo vệ cô bé, khiến mọi người xung quanh càng thêm đồng cảm, lại càng chỉ trích Phương Hào lợi hại hơn.
Đám người Phương Hào khóe miệng co rút, cô gái nhu nhược? Nếu như một cô gái có thể một mình hạ gục hơn mười tên con trai, hơn nữa còn ra tay rất tàn bạo thì có thể gọi cô ta là nhu nhược sao? Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Phương Hào vẫn còn thấy ẩn ẩn đau, có ai ngờ một con bé như vậy mà lại có thể đánh bại được cả đám thuộc hạ của hắn, đến ngay cả hắn cũng bị đánh cho thê thảm. Càng nghĩ đến càng tức, Phương Hào liền muốn xông lên đánh cả Mẫn Nguyệt và Vũ Điềm Điềm. Mẫn Nguyệt thấy lần này xong rồi, tên kia hình như đã thực sự tức giận. Ngay lúc nắm đấm của Phương Hào sắp rơi xuống người Vũ Điềm Điềm thì đột nhiên có người lên tiếng “Cả đám con trai như vậy mà lại đi ăn hiếp hai nữ sinh yếu đuối. Chậc chậc, thì ra chỉ vì tỏ tình bị từ chối.” Lúc này Mẫn Nguyệt mới quay sang nhìn người vừa phát ra tiếng nói, đó chính là nam sinh đã nhìn chằm chằm cô sáng nay. Bây giờ Mẫn Nguyệt mới chú ý tới gương mặt của cậu ta, cực kỳ lạnh lùng, không phải, mà phải là vô cảm như người máy vậy. Cậu ta chỉ đứng đó, tựa nhẹ vào bức tường, trên người vẫn mặc đồng phục, lưng đeo cặp sách.
“Mày muốn làm gì?” Cứ đến lúc sắp ra tay lại luôn có người phá đám khiến cơn giận của Phương Hào lên tới đỉnh điểm, hùng hổ bước tới chỗ nam sinh kia.
Nam sinh kia thấy Phương Hào bước tới cũng không khẩn trương, còn từ tốn đáp lại hắn ta. “Không có gì, chỉ muốn nói cho mấy người biết, vừa rồi tôi đã báo cho thầy cô giám thị và bảo vệ trường rồi. Có lẽ không bao lâu nữa họ sẽ tới đây.”
Phương Hào vừa nghe thì lập tức nắm lấy cổ áo của nam sinh kia, nghiến răng nói “Mày dám đe doạ tao? Hơn nữa làm sao mà tao có thể tin lời mày nói.”
“Không phải đe doạ, chỉ là thông báo một sự thật thôi, mày cũng có thể lựa chọn không tin.” Thấy tên nam sinh này thật sự không sợ mình, lại còn dửng dưng như thế, Phương Hào giận không có chỗ trút, liền tính ra tay, nhưng hắn ta vẫn không được như ý muốn mà bị thuộc hạ ngăn cản.
“Đại ca, chúng ta mau đi đi, lỡ như lát nữa thầy giám thị tới thì chúng ta chết chắc!” Không cam lòng buông tên nam sinh ra, Phương Hào vẫn không có ý muốn bỏ qua cho người nam sinh kia. “Mày tên là gì?”
Vừa phủi phủi vết nhăn trên cổ áo, người nam sinh kia không chút để ý rằng mình sẽ bị trả thù vừa nói “An Triết Hàn.”
“Được, mày hãy chờ đó!” Sau khi bỏ lại một câu Phương Hào nhanh chóng đem người của mình rời đi. Mọi người gần đó thấy cũng đã hết chuyện để xem cũng ra về. Cho đến khi mọi người đi hết, Mẫn Nguyệt mới quay sang nhìn khuôn mặt vô cảm kia “Cám ơn cậu.” Nhưng An Triết Hàn không hề đáp lại Mẫn Nguyệt, chỉ nhìn cô bé một cái rồi rời đi. Lúc này sau lưng Mẫn Nguyệt mới vang lên giọng nói của Vũ Điềm Điềm “Tại sao lại giúp tôi?”
Mẫn Nguyệt chỉ mỉm cười “Tôi không phải là giúp cậu, chỉ là thấy bọn chúng rất chướng mắt thôi. Hơn nữa, tôi cũng muốn thử cảm giác đóng vai thành người tốt bảo vệ bạn một lần, như vậy ngày mai đến trường sẽ rất nổi tiếng nha!” Vũ Điềm Điềm hết sức ngạc nhiên, cô chỉ nghĩ sau khi cô hỏi thì cậu ta sẽ nói ra một đống lý do gì đó để ra vẻ bản thân là người tốt, đại loại như tôi thấy vậy thì không nỡ,....nhưng không ngờ lại là lý do kiểu này. Cúi thấp đầu che khuất vẻ mặt của mình, Vũ Điềm Điềm bước ra khỏi hẻm, lúc đi ngang Mẫn Nguyệt, cô còn khẽ nói “Cảm ơn.” Mẫn Nguyệt còn chú ý tới đôi tai của Vũ Điềm Điềm đang đỏ lên, cô che miệng mỉm cười, quả nhiên Vũ Điềm Điềm này rất dễ thương!
Về nhà, thấy vết thương trên tay Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần cũng không nói lời nào mà tự động lấy hộp y tế ra thoa thuốc cho cô bé, khiến Mẫn Nguyệt tràn đầy nghi hoặc. Ngày hôm sau khi Phương Hào đến trường thì bị tất cả mọi người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán, còn nói xấu sau lưng, công ty nhà hắn ta sau một đêm liền gặp vấn đề, thiếu vốn trầm trọng dẫn đến phá sản, hắn ta chỉ còn cách xin thôi học khỏi Thánh Ân. Mẫn Nguyệt hiển nhiên không hay biết điều này, cô và Vũ Điềm Điềm đang đắm chìm trong sự đồng cảm và an ủi của mọi người trong trường, thanh danh của Vũ Điềm Điềm cũng nhờ vậy mà tốt lên chút ít.