Sau khi về nước, Mẫn Nguyệt bắt đầu cuộc sống của một con heo lười,
chỉ có ăn và ngủ. Cô rất muốn ra ngoài nhưng mà Thần lại không cho nên
cô chỉ đành xụ mặt ở nhà. Mẫn Nguyệt có cảm giác như mình quay về lúc
nhỏ, mỗi ngày đều luôn ở trong Lưu Ly Bảo, không bước ra thế giới bên
ngoài. Nhưng bây giờ thì khác, cô đã lớn rồi, nếu Thần không cho cô ra
ngoài, vậy chỉ còn cách là lấy lòng anh thôi. Mẫn Nguyệt nhanh chân chạy xuống phòng bếp liền gặp bác Trương đang ở trong bếp phân phó đầu bếp
chuẩn bị món ăn cho Nam Cung Âu Thần. Thấy Mẫn Nguyệt, bác Trương rất
ngạc nhiên không hiểu con bé xuống đây làm gì, chẳng lẽ đói bụng?
”Mẫn Nguyệt, con vào phòng bếp làm gì vậy? Con đói bụng à?”
”Không phải, còn chỉ là muốn nấu một bữa cơm cho Thần mà thôi.” Mẫn Nguyệt
ngượng ngùng nói, nấu cơm cho anh, hình như đây là lần đầu tiên nha! Bác Trương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười tủm tỉm, ra vẻ mình hiểu
rõ. Dưới cái nhìn của ông như vậy, làm Mẫn Nguyệt có chút mất tự nhiên,
nhưng mà chuyện đã quyết định thì không thể lùi bước được nữa. Có điều
bác Trương hơi nghi ngờ, cô bé Mẫn Nguyệt này biết nấu ăn sao? “Mẫn
Nguyệt con có thể nấu được không? Nếu không được thì không cần xuống bếp làm mình bị thương đâu!”
”Bác Trương,
con ở nước ngoài bốn năm, đương nhiên là đã học được cách nấu ăn rồi,
bác đừng lo.” Biết bác Trương quan tâm cô, Mẫn Nguyệt rất vui mừng, chỉ
là việc nấu nướng này khi ở nước ngoài cô đã rất thành thục rồi, về khả
năng của mình, cô rất tự tin. Bác Trương vốn còn hơi lo lắng nhưng thấy
cô thành khẩn như vậy thì lập tức mềm lòng: “Được rồi, con cứ sử dụng
phòng bếp thoải mái, nhớ là phải cẩn thận một chút.”
”Dạ được, bác Trương.” Mẫn Nguyệt cười hì hì bước vào nhà bếp, đầu bếp
trong biệt thự biết tam tiểu thư của bọn họ muốn nấu ăn nên liền nhường
chỗ lại cho cô, bản thân thì đứng một bên xem xét, phòng ngừa xảy ra
nguy hiểm gì đó. Vị đầu bếp này tay nghề đứng đầu cả nước, được Nam Cung Âu Thần đặc biệt mời về Lưu Ly Bảo làm đầu bếp cho anh. Chỉ bởi vì Nam
Cung Âu Thần thật sự rất kén ăn, chỉ có vị đầu bếp tài giỏi này mới có
thể làm anh hài lòng. Khi thấy Mẫn Nguyệt, người đầu bếp này chỉ cho là
cô muốn đùa giỡn một chút, làm sao mà một vị tiểu thư cao quý lại có thể vào phòng bếp nấu ăn! Nhưng khi thấy động tác của Mẫn Nguyệt, vị đầu
bếp đó biết mình sai rồi. Lưu loát, rành mạch, không thừa thãi, giống
như một đầu bếp chuyên nghiệp, hơn nữa công thức nấu ăn của cô có hơi lạ một chút, không bao lâu sau mùi thơm của món ăn bay khắp phòng, vị đầu
bếp đứng kế bên âm thầm ghi nhớ cách làm của những món ăn này. Nam Cung
Âu Thần về nhà không thấy cô gái nhỏ ra chào đón mình thì nhíu mày, gọi
bác Trương đến hỏi: “Bác Trương, Nguyệt nhi đâu?”
Đôi mắt
bác Trương đầy ý cười nói cho Nam Cung Âu Thần biết: “Thiếu gia, con bé
đang làm cơm cho cậu trong phòng bếp.” Nam Cung Âu Thần nhướng mày, cảm
thấy có chút không thể tin được. Bác Trương cũng biết là anh không tin
liền chỉ tay vào nhà bếp, cười nói: “Thiếu gia, là thật, nếu không tin
thì cậu có thể vào xem, Mẫn Nguyệt đang ở trong đó.” Nam Cung Âu Thần
cất bước vào nhà bếp, khi thấy bóng dáng cô đang bận rộn nấu ăn thì dừng lại, đứng tựa vào cánh cửa, ra hiệu cho đầu bếp bước ra ngoài, bản thân thì lẳng lặng đứng đó nhìn cô, cả người đều toát ra vẻ nhu hòa hiếm
thấy. Nhìn hình ảnh trước mắt, làm Nam Cung Âu Thần cảm nhận được hương
vị của gia đình, thầm nghĩ mãi mãi được như vầy thì thật tốt! Mẫn Nguyệt còn đang chăm chú nấu ăn, không hề phát hiện ra có một người đang nhìn
chằm chằm cô. Mẫn Nguyệt tỉ mỉ gạt bỏ những đồ ăn mà Nam Cung Âu Thần
không thích ra, anh không thích ăn cà chua, thích ăn món tây, hơn nữa
lại còn có yêu cầu rất cao với đồ ăn, đúng thật là khó hầu hạ mà! Nhớ
đến lúc đầu học nấu ăn cũng đã từng nghĩ một ngày nào đó sẽ nấu cho anh
ăn một bữa, không ngờ hôm nay đã làm được rồi. Mẫn Nguyệt đột nhiên nghĩ đến ngày đó mình học nấu ăn có phải cũng là vì anh không? Cô cười nhẹ,
hình như câu trả lời đúng là như vậy.
”Nghĩ đến chuyện gì
vui mà cười vậy?” Không biết từ lúc nào, Nam Cung Âu Thần đã đứng sau
lưng Mẫn Nguyệt, làm cho quay người lại thấy anh thì cũng giật mình.“Anh...chẳng phải đến tối mới về sao?”
Nam Cung Âu Thần trả lời đơn giản: “Làm xong việc, nên về sớm.” Thực chất
là anh muốn nhìn thấy cô nên mới quay về sớm thôi, việc ở tập đoàn còn
rất nhiều, xử lý không biết đến bao giờ mới xong. Thế lực của Nam Cung
gia không phải chỉ có trong hắc đạo, mà còn cả bạch đạo. Ở thế giới
ngầm, Nam Cung Âu Thần được coi là 'King', Nam Cung gia lại là gia tộc
đứng đầu chuyên sản xuất vũ khí. Nhưng ngoài ánh sáng, anh là thiên tài
của giới kinh tế, nắm trong tay tập đoàn Âu Thần, một trong mười tập
đoàn xuyên quốc gia lớn nhất thế giới. Là người lãnh đạo, đương nhiên
việc trong tay Nam Cung Âu Thần không thể nào ít được, anh bỏ về làm cho đám nhân viên oán than không ngừng, nhất là Vũ Hiên đang giữ chức thư
ký tổng giám đốc.
”Em còn chưa trả lời tại sao lại cười một mình trong bếp.”
Mẫn Nguyệt nhìn Nam Cung Âu Thần cười khúc khích nói: “Nhớ đến một người
nào đó rất kén ăn, không thích ăn cà chua.” Nam Cung Âu Thần hơi xấu hổ, giả vờ ho khan, sau đó làm như không có chuyện gì. “Anh đói rồi, em nấu nhanh lên, anh ra ngoài chờ.” Nhìn bóng dáng chạy trốn của anh Mẫn
Nguyệt càng vui vẻ. Nam Cung Âu Thần không phải chờ lâu liền thấy Mẫn
Nguyệt mang từng món ăn ra. Trên bàn chỉ có năm món, nhưng màu sắc đầy
đủ, hương thơm lan tỏa khắp nơi, nhìn qua có vẻ rất ngon. Nam Cung Âu
Thần vốn không đói nhưng hiện tại ngửi mùi thơm của những món ăn này
cũng cảm thấy bụng đang kêu gào. Dù đói nhưng động tác của Nam Cung Âu
Thần vẫn tao nhã mang đầy khí chất quý tộc bẩm sinh. Tay trái cầm dao
nhẹ nhàng cắt miếng thịt trước mặt, sau đó từ từ đưa vào miệng, chín vừa phải, có độ dai, lại không mất đi hương thơm của thịt, ừ, rất ngon!
Không ngờ tài nấu ăn của bảo bối nhà anh lại giỏi như vậy! Nhìn anh ăn
ngon lành như vậy khiến Mẫn Nguyệt tự nhiên cũng muốn ăn.
”Thế nào, có ngon không?” Mẫn Nguyệt ngồi đối diện ánh mắt lấp lánh nhìn vào Nam Cung Âu Thần mong đợi nhận xét của anh.
”Rất ngon!” Nam Cung Âu Thần cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn, chỉ
buông ra một câu đơn giản. Mẫn Nguyệt vốn rất vui mừng, tràn đầy tự hào
về bản thân nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến cô cứng đờ: “Sau này
mỗi ngày em đều phải làm cơm cho anh.”
”Hả? Không phải trong biệt thự có đầu bếp sao?” Đúng vậy a, có đầu bếp cao cấp còn bắt cô nấu ăn cho anh làm gì?
”Anh thích ăn món em làm!”
”Nhưng em.....” Được rồi, cô thừa nhận câu nói vừa rồi làm cho cô rung động, nhưng vẫn không đủ.
”Nếu em đồng ý vậy thì anh sẽ đồng ý yêu cầu của em.”
”Anh nói cái gì?”
”Đừng giả vờ, cho rằng anh không biết tại sao hôm nay em lại làm cơm cho anh
sao? Có phải em muốn lấy lòng anh để đòi gì đó phải không?”
“.....” Anh biết đọc suy nghĩ của người khác à? Chỉ như vậy mà cũng đoán được?
”Em muốn được ra ngoài, em muốn tự do!” Nếu anh đã đoán được rồi thì cô
cũng chẳng cần e dè nữa, thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình là được. Nam Cung Âu Thần hơi dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó thản
nhiên nói: “Được, chỉ cần em đồng ý mỗi ngày đều nấu ăn cho anh.”
Mẫn Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ về vụ trao đổi này, hình như có phần không
bằng nhưng mà vì tự do của bản thân cô đành chịu thiệt vậy. “Được rồi,
mỗi ngày em sẽ nấu ăn cho anh.” Nam Cung Âu Thần “Ừ!” một tiếng, cũng
không ngạc nhiên với quyết định của cô, dù sao anh cũng đã đoán trước là cô sẽ đồng ý. Bất thình lình Nam Cung Âu Thần dừng ăn, ngoắc ngoắc cô“Lại đây!” Mẫn Nguyệt không hiểu gì từ từ lại gần anh, sau đó bị kéo
ngồi trên đùi Nam Cung Âu Thần. Mặt Mẫn Nguyệt ửng đỏ, tư thế này, hoàn
cảnh này, rất quen thuộc, lúc nhỏ anh cũng hay làm như vậy với cô.
”Muốn ăn không?” Mẫn Nguyệt định từ chối, giãy giụa khỏi bàn tay anh nhưng
khi nhìn lướt qua món ăn trên bàn thì bị xao động. Cô đang rất đói, hơn
nữa đây là do cô làm, tại sao cô không được ăn chứ? Nghĩ vậy Mẫn Nguyệt
liền trả lời dứt khoát: “Muốn!”
”Vậy được, anh đút em ăn!”
”Không cần, em tự mình ăn!” Đùa sao, cô cũng không phải còn nít mà cần anh đút!
”Chẳng phải em muốn ra ngoài sao?” Ý trong đó chính là: Nếu em muốn được ra ngoài, phải để cho anh đút em ăn.
“.....” Người này đúng là bá đạo!
Nhìn người trong lòng, Nam Cung Âu Thần càng cảm nhận rõ sự khác biệt của cô so với trước đây. Cô yêu kiều hơn trước, nếu ra đường sẽ có hàng loạt
người đàn ông theo đuổi cô. Nghĩ đến một ngày nào đó cô sẽ là của người
đàn ông khác khiến Nam Cung Âu Thần bốc lên lửa giận. Anh đã từng nói sẽ tìm một người đàn ông tốt cho cô, nhưng có qua được thử thách của anh
để trở thành một người đàn ông tốt hay không cũng là một vấn đề! Chết
tiệt, lý trí thì muốn mang cô cho người thật xứng đáng nhưng đáy lòng
anh thì chỉ muốn cô là của anh. Anh có phần hối hận vì đã cho cô ra
ngoài. Lúc này
Nam Cung Âu Thần cũng không cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề gì, chỉ cho đó là suy nghĩ của một người anh trai rất thương em
gái của mình. Mẫn Nguyệt thấy sự biến đổi trong mắt anh, tưởng là anh
muốn đổi ý nên lập tức la lên: “Anh đã hứa với em là sẽ cho em ra ngoài, không được nuốt lời đó.” Nam Cung Âu Thần chỉ đành thở dài bất đắc dĩ:“Anh sẽ không nuốt lời.”
Ăn xong Mẫn
Nguyệt lập tức chạy về phòng, đóng cửa, sau đó vỗ vỗ hai má mình, thật
nóng quá, được Thần đút cho ăn như vậy tuy có chút vui vẻ nhưng mà đa số vẫn rất xấu hổ. Đợi một lúc cho bản thân bình tĩnh, Mẫn Nguyệt lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Điềm Điềm.
”Điềm Điềm, Thần đã cho mình ra ngoài rồi.”
“.....”
”Mai chúng ta có thể đi chơi.”
“.....”
”Ừ, mai gặp. Bye bye.”
Sáng sớm hôm sau Vũ Điềm Điềm đã lái xe tới Lưu Ly Bảo chờ Mẫn Nguyệt. Vũ
Điềm Điềm vẫn theo phong cách bình thường, mặc váy đen gợi cảm bó sát,
đứng tựa vào chiếc xe Ferrari đỏ yêu dấu của mình. Nhưng không giống
bình thường ở chỗ, bây giờ khuôn mặt cô giống như đang tức giận. Lúc Mẫn Nguyệt đi ra thấy Vũ Điềm Điềm như vậy liền không nhịn được tò mò hỏi:“Mới sáng sớm mà ai có bản lĩnh như vậy, có thể chọc giận tiểu thư Điềm
Điềm nhà ta?”
”Là một tảng băng vô cảm rất đáng ghét!” Lúc nói, Vũ Điềm Điềm dường như là nghiến răng mà nói.
Tảng băng vô cảm? Đó là ai vậy? Có thể làm cho Điềm Điềm tức giận tới mức
này quả thực là tài giỏi a! Mẫn Nguyệt còn đang suy nghĩ nhưng chưa gì
đã bị Vũ Điềm Điềm cắt đứt “Được rồi, được rồi, mau đi thôi, hôm nay
mình rất tức giận, mình phải đi mua sắm thoải mái để giải tỏa đã.” Mẫn
Nguyệt cũng không tiếp tục nghĩ nữa, nếu Điềm Điềm muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với cô.
”Cậu đang tức giận vậy thì ngồi một bên
hóng gió đi, để mình lái xe cho.” Vũ Điềm Điềm suy nghĩ một chút, như
vậy cũng rất tốt, cô lập tức đưa chìa khóa cho Mẫn Nguyệt, bản thân tự
động ngồi vào ghế phụ. Chiếc xe chạy nhanh ra khỏi cổng, nhưng rời khỏi
Lưu Ly Bảo không bao lâu, Vũ Điềm Điềm nhìn vào gương chiếu hậu thấy hai chiếc Bentley màu đen chạy đằng sau thì nhàm chán nhíu mày: “Hiếm khi
mới có dịp ra ngoài chơi, vậy mà lại có hai cái đuôi đi theo, thật đáng
ghét!” Mẫn Nguyệt cũng thấy hai chiếc xe đằng sau, chắc chắn đó là người của Thần, ngày hôm qua cô còn không khỏi nghi hoặc tại sao anh lại đồng ý dễ dàng như thế, thì ra là cho người đi theo cô. Nhưng mà phải xem họ có đuổi theo kịp không đã...
”Vậy mình giúp cậu cắt hai
cái đuôi đằng sau đi nhé!” Mẫn Nguyệt vừa dứt lời, chiếc Ferrari màu đỏ
như tên lửa phóng nhanh trên đường. Người ngồi trong hai chiếc Bentley
đằng sau không ngờ cô đột nhiên lại tăng tốc, phản ứng không kịp, đánh
mạnh vào vô lăng, hét lớn: “Mau đuổi theo, nếu để mất dấu thì khi về sẽ
bị lão đại phạt nặng.”
Trên đường cao tốc, chiếc Ferrari
chạy đằng trước, phía sau là hai chiếc Bentley đang rượt đuổi. Cảnh
tượng như vậy khiến người xung quanh sợ hãi, vội vàng nhường đường, chỉ
sợ liên lụy đến mình. Vũ Điềm Điềm ngồi một bên nhìn chỉ số hiển thị
trên màn hình, trời ơi, là 200 km/h đó. Bây giờ cô đã hiểu vì sao ngày
đó ở sân bay cô chạy với tốc độ như thế mà Nguyệt Nguyệt cũng không có
phản ứng gì, thì ra kĩ năng lái xe của cậu ấy cũng không tệ. Nhưng mà
người có thể lái với tốc độ này mà giỏi như vậy, trên thế giới không có
bao nhiêu người, xem ra thực lực của Mẫn Nguyệt tuyệt đối không thấp. Vũ Điềm Điềm nhìn vào con đường phía trước, thấy hoàn cảnh xung quanh xa
lạ thì nghi ngờ, con đường này chẳng phải ngược lại với hướng đi tới
trung tâm thành phố sao?
”Nguyệt Nguyệt, con đường
này....” Vũ Điềm Điềm còn chưa nói xong đã bị Mẫn Nguyệt ra dấu im lặng. Cô nhìn ngã rẽ phía trước, nở nụ cười lạnh lùng. Ngay đến khúc cua, Mẫn Nguyệt phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói
tai, cô đánh tay lái quay 180 độ, đi về hướng ngược lại. Hai chiếc xe
đằng sau vì tình huống xảy ra đột ngột này mà mất đà, va chạm vài một số xe khác trên đường, tạo thành hỗn loạn. Vũ Điềm Điềm ngồi trên xe thì
phấn khích reo hò: “Nguyệt Nguyệt bảo bối, cậu thật tuyệt! Xem bọn họ
kìa, ha ha, đúng là đáng đời. Chạy nhanh như vậy thật đã quá đi, thật
mát!” Vũ Điềm Điềm mở cửa số, ghé mặt vào đó hưởng thụ từng trận gió
thổi vào mặt, sự giận dữ lúc sáng, bây giờ đã hoàn toàn tiêu tan. Mẫn
Nguyệt đầu đầy vạch đen, cô nàng Vũ Điềm Điềm này quả nhiên không phải
người thường, trong trường hợp như thế này mà còn có thể vui vẻ cười
nói. Nếu là cô gái khác thì chắc chắn sẽ hét ầm lên khi chứng kiến cảnh
cô quay đầu xe như vậy.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Âu Thần, Nam Cung Âu Thần đang cầm điện thoại nghe thuộc hạ báo cáo lại.
”Lão đại, xin lỗi, chúng tôi đã mất dấu tiểu thư.”
”Tại sao có thể như vậy?”
”Là...tiểu thư lái xe quá giỏi, chúng tôi theo không kịp.” Người ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, lo sợ lão đại của bọn họ sẽ tức giận.
”Mấy người tự quay về tổng bộ huấn luyện lại đi!” Quả nhiên là như vậy!
”Dạ, lão đại.”
Cúp điện thoại, Nam Cung Âu Thần tràn đầy kinh ngạc, không ngờ bảo bối lại
có kỹ năng lái xe giỏi như vậy, so với tay đua thế giới tuyệt đối không
kém, đến cả sát thủ hàng đầu của Nam Cung gia cũng đuổi theo không kịp.
Bảo bối, xem ra trong bốn năm nay, em đã thay đổi rất nhiều! Nhưng mà,
dù em có thay đổi thế nào, em vẫn mãi là bảo bối của anh! Đi mua sắm hết ba tiếng đồng hồ, Mẫn Nguyệt mệt đến tay chân không còn sức, trước giờ
cô không hề biết, đi mua sắm là một việc tốn sức đến vậy. Nhìn sang Vũ
Điềm Điềm, cô gái này vẫn tinh lực tràn đầy, ánh mắt ngó nghiêng khắp
nơi để tìm nơi mua sắm tiếp.
”Nguyệt Nguyệt, cửa hàng bên kia mới nhập túi xách mới về kìa, chúng ta mau vào đó xem thử đi.”
”Điềm Điềm à, hay cậu cứ đi mua sắm tiếp đi, mình mệt quá, mình vào quán cà
phê bên kia chờ cậu.” Cô chịu thua, cô thật sự mệt quá rồi!
”Cậu không đi thật sao?”
”Ừ!”
”Vậy cậu ở quán cà phê chờ mình, khi nào mình mua đồ xong, mình sẽ ra.” Vũ
Điềm Điềm hơi mất hứng nhưng cũng không làm giảm hứng thú mua sắm của
cô, nên chỉ đành để Nguyệt Nguyệt chờ một chút thôi. Sau khi Vũ Điềm
Điềm rời đi, Mẫn Nguyệt định đi vào quán cà phê đối diện. Nhưng khi sắp
bước qua đường, có người sơ ý đụng vào cô, vì đang mệt nên Mẫn Nguyệt
không kịp tránh né, đúng lúc đó lại có một chiếc xe lao tới. Đến lúc Mẫn Nguyệt cảm thấy bản thân sắp bị chiếc xe đó tông vào thì một cánh tay
có lực kéo cô vào. Tấm lưng mỏng manh đập vào lồng ngực rắn chắc, Mẫn
Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy một người con trai nở nụ cười
ấm áp như mặt trời. Gương mặt tuấn tú này tuyệt đối không hề thua kém so với Nam Cung Âu Thần, chỉ là về khí chất thì hoàn toàn đối lập. Ở Nam
Cung Âu Thần cho người ta cảm giác rất lạnh lùng, không được tới gần.
Nhưng người trước mặt thì khác, nho nhã, lễ độ, có phong thái của người
chững chạc, khiến người khác chỉ muốn gần gũi, tìm hiểu anh.
”Cô có sao không?”
”Tôi không sao, cảm ơn anh.” Mẫn Nguyệt thu hồi ánh mắt, vội vàng nói lời cảm ơn.
”Không có gì, vậy tôi đi trước.” Người kia cũng không để ý, chỉ chào cô rồi
quay đầu đi. Nhìn bóng lưng của người đàn ông kia làm cho Mẫn Nguyệt có
cảm giác người này âm trầm lại thần bí, hơn nữa có phần giống với Thần,
nhưng rốt cuộc giống ở chỗ nào thì cô không biết. Thôi, không cần nghĩ
nữa, đằng nào người đó cũng không liên quan đến cô. Bước vào quán cà
phê, Mẫn Nguyệt gọi một ly capuccino. Ngay lúc này tiếng chuông điện
thoại reo, là người của cô trong tổ chức.
”Thủ lĩnh, căn cứ ở thành phố A đã thiết lập xong rồi, mọi việc đều ổn.”
”Ừ, tốt lắm, tạm thời mọi việc cứ giao cho An Triết Hàn, còn nữa cho người tung tin rằng tôi đang ở thành phố A.”
”Vâng, thủ lĩnh.”