Tiếng nước chảy tí tách trong phòng, năm phút sau, Nam Cung Âu Thần mở cửa
phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn một cái khăn tắm màu đen mềm mại, lộ ra cơ bụng rắn chắc, từng múi rõ ràng, nhưng trên thân thể lại có
vài vết sẹo lớn nhỏ khác nhau. Từng sợi tóc rũ xuống, mang theo một vẻ
tùy ý, vì vừa mới tắm xong nên vẫn còn ướt. Nam Cung Âu Thần vốn muốn
lau khô tóc, sau đó đi ngủ, nhưng khi sắp bước đến giường thì anh dừng
lại. Ánh mắt dần trở nên sắc bén, anh khẽ liếc ngoài cửa sổ. Nam Cung Âu Thần cười lạnh, xem ra có vài vị khách không mời mà đến. Anh bước nhanh đến tủ áo, lấy áo ngủ mặc vào, sau đó tùy tiện ngồi lên ghế sô pha
trong phòng. Quả nhiên, mấy giây sau, cửa sổ bị người ta mở toang ra,
năm người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong phòng.
”Có thể xông vào đây, bản lĩnh quả thật không tồi!”
Nghe thấy giọng nói của Nam Cung Âu Thần, đám người kia giật mình quay sang, không ngờ anh đang ngồi đó bình tĩnh như vậy, giống như đang chờ bọn
họ. Đám người đó nghiến răng, lập tức lấy súng ra chĩa vào Nam Cung Âu
Thần. Anh cười khinh miệt, lắc mình né tránh viên đạn bay tới, đồng thời trên tay bắn tay ám khí, cắt đứt cổ họng của bọn họ. Nhưng có một người lại may mắn thoát chết, tuy nhiên anh ta cũng bị thương rất nặng. Người đàn ông đó bỗng nhiên rút từ trên người ra quả bom mini, nhìn Nam Cung
Âu Thần hét lớn: “King, hôm nay chúng ta cùng chết!”
Thì ra là đã chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận với anh, hèn chi mới cả gan xông vào đây. Nhưng mà..... “Muốn chết cùng tôi, mấy người không xứng!” Ngay lúc người kia định kích hoạt quả bom thì bị Nam Cung Âu Thần dùng chân đá
bay quả bom trên tay anh ta, đồng thời nhanh gọn chụp lấy, ngăn cho công tắc khởi động. Nam Cung Âu Thần rút súng từ trên người ra, bắn một phát vào người đàn ông đó, hắn ta ngã xuống, không còn hơi thở. Xong tất cả, Vũ Hiên tông cửa xông vào, giọng nghiêm túc: “Lão đại, có tám người đã
đột nhập vào biệt thự!”
Tám người? Nam Cung Âu Thần nhìn năm xác
chết trên đất, nhíu mày suy nghĩ. Đám người này lẻn vào đây, tám phần là vì trả thù anh, nếu như vậy bọn họ sẽ chọn ám sát anh và người thân cận ở bên anh. Người thân cận? Nam Cung Âu Thần đột nhiên cảm thấy căng
thẳng, trong phòng kế bên lại truyền tới âm thanh rất nhỏ. Bảo bối! Nam
Cung Âu Thần khẩn trương chạy ra ngoài, Vũ Hiên cũng chạy theo. Phòng
Mẫn Nguyệt cũng đang là một trận hỗn chiến. Cô vốn đang ngủ, nhưng tính
cảnh giác cao khiến cô phát hiện được có người xông vào phòng mình nên
tỉnh dậy. Tầm mắt tập trung vào ba người trước mặt, cất giọng lạnh lẽo:“Mấy người là ai?”
Bọn họ không trả lời mà bắt đầu ra tay với cô.
Mẫn Nguyệt nhanh nhẹn nhảy xuống giường, giao chiến với ba người kia.
Tiếng xé gió truyền trong không khí, Mẫn Nguyệt ra tay đều dứt khoát,
nhắm vào yếu điểm của đối phương. Thời gian dần trôi qua, ba người kia
càng không ngờ Mẫn Nguyệt lại có bản lĩnh như vậy. Lúc đầu khi điều tra
bọn họ biết được King rất quan tâm cô gái này, nên mới quyết định dùng
cô để khống chế anh. Nhưng cô gái thoạt nhìn tưởng như yếu ớt, thật ra
thực lực vô cùng cao, ở một đẳng cấp khác so với họ. Mẫn Nguyệt vốn muốn tốc chiến tốc thắng, xử lý hết đám người này. Đột nhiên nghe thấy bên
ngoài truyền đến bước chân dồn dập, Mẫn Nguyệt thu nắm đấm lại. Ba người kia không hiểu sao cô bất thình lình dừng động tác, bọn họ lập tức nhân cơ hội tấn công cô. Đúng lúc đó “Ầm!” một tiếng, cánh cửa bị người ta
đá văng ra. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Nam Cung Âu Thần không nói
hai lời rút súng ra bắn chết ba người kia. Đám người đó trợn tròn mắt
ngã xuống, không ngờ đến lúc sắp hoàn thành nhiệm vụ thì lại có thể chết như vậy. Nam Cung Âu Thần rất nhanh bước đến bên Mẫn Nguyệt, kéo cô ôm
vào lòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Anh thật không dám tưởng tượng
nếu vừa rồi bảo bối xảy ra chuyện gì, thì anh sẽ như thế nào! Anh thật
sự không thể thiếu cô! Anh không biết từ lần đầu gặp mặt, cô bé này đã
chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí anh. Mẫn Nguyệt thấy anh phản
ứng mạnh như vậy cũng hơi hối hận, vừa rồi cô không nên làm vậy, cô
không ngờ Thần sẽ lo lắng cho cô như thế. Lúc đó cô chỉ nghĩ là tạm thời không nên lộ ra khả năng của cô, cô chưa muốn anh biết thân phận của
cô. Dù vậy, trong lòng vẫn rất ấm áp, Thần quan tâm cô! Mẫn Nguyệt siết
chặt đôi tay ôm Nam Cung Âu Thần, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nhẹ an ủi anh: “Em không sao, anh đừng lo!”
Nam Cung Âu Thần không nói gì, chỉ lặng lặng nhìn cô. Anh cho rằng cô là 'người kia', nhất định ba sát thủ vừa rồi cô sẽ giải quyết dễ dàng. Nhưng cái anh nhìn thấy lại là cô sắp gặp nguy hiểm. Là anh đoán sai sao? Hay là cô đang muốn giấu thân
phận của cô với anh? Anh thở dài, bảo bối, rốt muốn em không muốn anh
biết chuyện gì?
”Ngày mai em dọn qua phòng anh ở đi!” Anh không muốn lúc cô không nằm trong tầm mắt của anh sẽ gặp nguy hiểm lần nữa!
”Hả?” Cô không nghe lầm chứ, anh kêu cô ở chung phòng anh sao?
”Dọn qua phòng anh!”
Không lẽ vì chuyện vừa rồi, nên anh lo lắng cho an toàn của cô nên mới như vậy?
”Nhưng em không..... “
”Không cho phép từ chối!” Nam Cung Âu Thần cho cô ánh mắt nếu cô dám từ chối
thì hậu quả vô cùng nặng nề. Mẫn Nguyệt đành im bặt không dám nói gì.
Nam Cung Âu Thần hài lòng bước ra cửa, để lại một mình Mẫn Nguyệt đứng
đó ngơ ngác.
Ngày hôm sau, Mẫn Nguyệt chỉ cho là tối qua Nam Cung Âu Thần nói đùa, nên không hề để tâm. Nhưng đến tối, khi cô bước vào
phòng mình thì cô đã chứng thực được một điều, Thần vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì toàn bộ đồ dùng trong phòng cô đã được đem đi hết, cả căn phòng
đều trống trơn. Mẫn Nguyệt vội vàng bước qua phòng của Nam Cung Âu Thần. Thấy anh ngồi thoải mái trong phòng xem tivi, anh cũng không thèm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Đồ của em anh đã chuyển qua đây hết rồi, em cứ tự nhiên.”
Mẫn Nguyệt giật giật khóe miệng, nhìn quanh căn
phòng, quả nhiên thấy đồ của cô trong phòng anh, cả bàn trang điểm cũng
mang qua. Phòng anh lớn hơn phòng cô rất nhiều, lấy màu xám tro làm chủ
đạo, rất hợp với tính cách của anh. Đã rất lâu cô rồi không bước vào
đây, nhưng nó vẫn không hề thay đổi so với trong trí nhớ. Nam Cung Âu
Thần thấy cô mãi đứng ở cửa không chịu vào, đành nhắc nhở cô: “Tại sao
không vào?” Mẫn Nguyệt hít sâu, đành ngoan ngoãn nghe lời bước vào
phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, như trẻ nhỏ bị lạc lõng đứng giữa căn
phòng rộng lớn. Nam Cung Âu Thần bật cười, anh rất thích bộ dạng ngơ
ngác của cô hiện giờ.
”Em đi tắm trước đi!”
”À.... Được”
Mẫn Nguyệt chạy ào vào trong phòng tắm. Mở vòi nước ra, để nước lạnh xả
lên người, Mẫn Nguyệt vỗ vỗ mặt mình, tự lẩm bẩm. “Khẩn trương gì chứ,
người nên lo lắng phải là Thần mới đúng. Đúng vậy, nếu Thần đã không
ngại thì cô cần gì quan tâm.” Bởi vì phòng tắm nối liền với phòng thay
đồ nên tắm xong Mẫn Nguyệt chỉ quấn cái khăn tắm rồi bước sang phòng
thay đồ lấy quần áo. Nguyên một căn phòng rộng lớn chất đầy quần áo,
giày dép của anh, toàn là những nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, về
mức độ xa hoa thì không cần phải nói. Nhưng mà bây giờ căn phòng xa hoa
này đã được chia một nửa để chứa quần áo của cô, đồ của cô được treo
chung cùng với đồ của anh, thật giống như tình nhân. Mẫn Nguyệt cười
nhẹ, cảm giác này, ừ, có chút ngọt ngào. Cô lấy cái áo ngủ màu tím mà cô thích nhất mặc vào, rồi mở cửa bước ra. Nam Cung Âu Thần đã tắt tivi,
anh ngồi dựa vào giường, thấy cô tắm xong, anh liền bước đến lấy cái
khăn, kéo cô ngồi xuống giường, lau tóc cho cô. Bàn tay xoa nhè nhẹ mái
tóc mềm mại làm cho Mẫn Nguyệt vô cùng thoải mái. Cô 'hừ hừ' như một con mèo nhỏ nằm hưởng thụ. Đến khi Nam Cung Âu Thần lau tóc cho Mẫn Nguyệt
xong thì phát hiện cô đã ngủ từ lúc nào. Nam Cung Âu Thần cười sủng
nịch, nhẹ nhàng bế cô đặt ngay ngắn lên giường, bản thân cũng tự động
nằm vào bên cạnh, ôm cô ngủ. Đêm đó, Mẫn Nguyệt ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp.
Sáng sớm thức dậy, Mẫn Nguyệt động đậy người thì
phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Thần. Cô ngạc nhiên, tối hôm
qua cô đã ngủ lúc nào, tại sao cô lại ngủ chung với anh? Nghĩ tới đây
mặt Mẫn Nguyệt đỏ lên. Từ lúc Mẫn Nguyệt dậy thì Nam Cung Âu Thần cũng
đã dậy rồi. Chứng kiến khuôn mặt đầy ngạc nhiên và xấu hổ của cô, Nam
Cung Âu Thần cảm thấy thật thú vị! Nam Cung Âu Thần cười tà mị: “Sao
vậy, xấu hổ à? Cũng đâu phải là chưa từng ngủ chung..... “ Đúng vậy, lúc nhỏ vì Mẫn Nguyệt gặp ác mộng nên hai người rất hay ngủ chung. Khi ấy,
anh đều ôm cô dỗ dành cả đêm, cô mới có thể ngủ yên ổn. Bị nói trúng,
Mẫn Nguyệt thẹn quá
hóa giận hét lớn: “Ai nói em xấu hổ chứ!” Cô lập tức nhảy xuống giường, chạy nhanh vào phòng tắm. Nam Cung Âu Thần cười
nghiêng ngả, bảo bối của anh đúng là đáng yêu!
Trong lúc ăn sáng, thì Vũ Á cầm tài liệu vào báo cáo với Nam Cung Âu Thần.
”Lão đại, đã điều tra được nhóm người hôm qua chính là sát thủ của Huyết
Sát, bọn họ được tàn dư còn lại của Đinh gia thuê để trả thù.”
”Mọi chuyện của Đinh gia cậu tự giải quyết, còn nữa dồn toàn lực đả kích
Huyết Sát, tôi muốn tiêu diệt nó!” Mẫn Nguyệt ngồi một bên yên lặng ăn
sáng, xem ra lần này không cần cô ra tay, Huyết Sát cũng khó mà yên ổn
rồi.
”Lão đại, tối nay Lạc gia tổ chức tiệc, nghe nói muốn chào
mừng cháu trai về nước. Lạc Vĩ Bắc có gửi thiệp mời đến cho anh, lão
đại, anh có đi không?”
Nam Cung Âu Thần suy nghĩ một chút, sau đó
gật đầu: “Đi!” Vũ Á lập tức bước đi chuẩn bị mọi thứ. Đột nhiên Nam Cung Âu Thần nói với Mẫn Nguyệt: “Tối nay em đi dự tiệc với anh.”
Mẫn
Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn trước mặt ngạc nhiên nhìn anh.“Tại sao lại là em?” Trước giờ anh chưa từng kêu cô đi dự tiệc cùng anh
mà!
”Anh cần một người đi chung, mà em thì rất thích hợp.” Ừ, lý
do rất đơn giản nhưng hợp lý, cho nên cô phải đi dự tiệc chung với anh
sao? Nhưng cô không hề thích những nơi đông người như vậy. Nam Cung Âu
Thần cũng không cho Mẫn Nguyệt cơ hội từ chối, đã đứng dậy rời khỏi
phòng ăn.
“......” Cô cảm giác, ở trước mặt anh thì cô không hề có khả năng từ chối bất cứ chuyện gì. Anh đúng là bá đạo!
Chiếc xe dừng lại trước cửa một khách sạn to lớn, vô cùng xa hoa. Khách sạn
này được xây dựng theo phong cách châu Âu, uy nghiêm nhưng lại trang
nhã, trước cửa còn đặt một hồ phun nước lớn, ở dưới hồ được gắn những
chùm tia sáng đủ màu, kết hợp với giọt nước bắn lên thì càng lung linh,
rực rỡ. Hai bên cửa có hẳn một hàng người đứng sẵn ở đó để chào đón
khách. Tài xế mở cửa xe ra, Nam Cung Âu Thần tao nhã dắt tay Mẫn Nguyệt
bước xuống, tiến vào trong bữa tiệc. Mẫn Nguyệt lúc này mới thật sự cảm
nhận được bữa tiệc được tổ chức long trọng đến mức nào. Giữa trần nhà
treo chùm đèn pha lê to lớn, cả sàn nhà được trải một tấm thảm sang
trọng, khắp nơi đều dùng hoa hồng trắng để trang trí. Người trong bữa
tiệc đông vô cùng, có thể lên đến mấy trăm người. Xem ra Lạc gia này
phải rất có địa vị, nếu không hôm nay Thần cũng sẽ không đích thân đến
đây. Thấy Mẫn Nguyệt tò mò nhìn khắp nơi, Nam Cung Âu Thần tốt bụng giải thích cho cô: “Lạc gia là một gia tộc lâu đời làm về kinh tế, trong
giới thương nghiệp, địa vị của Lạc gia rất cao, có thể sánh bằng Nam
Cung gia. Hơn nữa, Lạc Vĩ Bắc cũng được rất nhiều người kính trọng.” Mẫn Nguyệt 'À' một tiếng hiểu rõ, cô không ngờ thì ra Lạc gia lại có địa vị như vậy. Từ lúc Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt bước vào đã trở thành
tâm điểm chú ý của cả bữa tiệc. Nam Cung Âu Thần khoác lên mình bộ vest
đen lịch lãm, càng tôn lên khí chất cao quý của anh. Mẫn Nguyệt thì
khác, hôm nay cô chọn cho mình bộ váy màu đỏ rực, mái tóc xoăn được cài
lại bằng một cái kẹp nhỏ hình con bướm, dưới ánh đèn con bướm càng thêm
lấp lánh. Vì đi với Thần cô chọn cho mình cách trang điểm thành thục lại mang theo một chút quyến rũ. Cô như tiểu tinh linh thu hút ánh nhìn của mọi người, đám đàn ông ở đây nhìn cô với ánh mắt đầy si mê. Khiến cho
Nam Cung Âu Thần có xúc động muốn móc mắt những người đàn ông đó ra, bảo bối của anh cũng chỉ có anh mới có thể nhìn cô với ánh mắt đó, anh có
phần cảm thấy hối hận vì mang cô theo tối nay. Không khí xung quanh đột
nhiên giảm đi mấy độ, Mẫn Nguyệt cảm nhận được người bên cạnh hình như
đang tức giận, tuy không biết anh giận vì chuyện gì nhưng cô cũng cọ cọ
cánh tay anh để an ủi. Nam Cung Âu Thần nhìn cô, cả người đều trở nên
dịu dàng, sắc mặt cũng tốt hơn. Người xung quanh lại lần nữa trố mắt,
bọn họ trước giờ đều biết, Nam Cung Âu Thần rất ghét phụ nữ, lúc đi dự
tiệc cũng chỉ mang theo trợ lý của mình. Nhưng lần này thì khác, anh
không những mang theo một cô gái vô cùng xinh đẹp ở bên cạnh, mà hai
người còn có cử chỉ thân mật như vậy. Bọn họ đều rất tò mò, rốt cuộc
thân phận của cô gái này là gì, lại có thể đi cùng với Nam Cung Âu Thần.
Từ trong đám đông, một người trung niên bước ra, cười sảng khoái tiến lại gần Nam Cung Âu Thần. “Tổng giám đốc Âu Thần, hoan nghênh anh
đã tới bữa tiệc!” Nam Cung Âu Thần gật đầu nhẹ: “Chủ tịch Lạc!”
”Haha, không cần khách sáo như vậy. Phải rồi, vị tiểu thư xinh đẹp này là?”
Nghe nhắc đến mình, Mẫn Nguyệt bước lên trước, vươn tay ra, nở nụ cười tiêu chuẩn, tự giới thiệu mình.
”Chào chủ tịch Lạc, tôi là Nam Cung Mẫn Nguyệt.” Lạc Vĩ Bắc theo phép lịch sự bắt tay với cô, nhưng rất nhanh buông ra. “Thì ra là tam tiểu thư của
Nam Cung gia, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người!” Lạc Vĩ Bắc vừa nói vừa nhìn hai người đầy thâm ý, không ai không biết, tam tiểu thư của
gia tộc Nam Cung chỉ là được nhận nuôi, nhưng Nam Cung Âu Thần lại cưng
chiều cô hết mực. Lúc đầu, ông không tin lắm về chuyện này, nhưng bây
giờ chính mắt nhìn thấy thì khác, có lẽ mối quan hệ của hai người không
bình thường. Nam Cung Âu Thần không quan tâm ánh mắt dò xét của Lạc Vĩ
Bắc, còn nói chuyện một cách vui vẻ với ông ta. Mẫn Nguyệt nhận thấy,
hai người thì ra có quan hệ khá tốt. Cô đứng một bên nghe hai người đàn
ông nói chuyện về thương trường đã thấy vô cùng nhàm chán, lại không thể tùy tiện đi đâu, đúng là khó chịu! Nam Cung Âu Thần nhận ra cô không
thoải mái nên liền 'đặc xá' cho cô đi chỗ khác thư giãn: “Nếu em thấy
buồn chán thì có thể đi dạo quanh đây, còn đói bụng thì qua khu đồ ăn
bên kia.” Mẫn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được rồi!
Cô lịch sự nói xin lỗi với Lạc Vĩ Bắc sau đó bước ra khỏi hội trường, đi ra khu vườn nhỏ phía sau. Lúc đi ngang phục vụ, cô cầm lấy một ly
cocktail để thưởng thức. Trái ngược với hội trường ồn ào, thì khu vườn
nhỏ phía sau vô cùng an tĩnh, lại thoáng mát. Mẫn Nguyệt đang thích thú
ngắm nhìn xung quanh bỗng nhiên truyền tới một tiếng khóc thương tâm. Cô nhíu mày, tại sao cô đã trốn ra đây rồi vẫn không được yên ổn! Mẫn
Nguyệt theo tiếng khóc bước lại gần thì thấy ở một góc nhỏ trong khu
vườn, một cô gái mặc chiếc đầm dạ hội xinh đẹp đang khóc nức nở, trước
mặt là người đàn ông cao lớn. Anh ta quay lưng lại với cô nên cô không
thể thấy được mặt.
”Tại sao anh không thể thích em?”
”Xin lỗi, tôi đã thích một người khác rồi.”
”Người đó là ai? Hai người đang quen nhau sao?”
Người đàn ông kia ngập ngừng một chút, giọng khổ sở: “Cô ấy không thích tôi.”
Cô gái kia như thấy được hi vọng, vội nắm lấy tay người đàn ông này: “Vậy anh hãy quên cô ấy đi, thử chấp nhận em được không?”
”Ngoài cô ấy ra, tôi không thể thích người khác. Cô hãy từ bỏ đi.” Người đàn
ông kia nhẹ nhàng rút tay mình ra, không hề do dự từ chối cô gái. Cô gái đó vì bị tổn thương mà bật khóc chạy đi. Mẫn Nguyệt xem xong thấy hết
thú vị, định bỏ đi, nhưng vừa bước chân thì đã gây ra tiếng động rất
nhỏ. Người đàn ông kia cảnh giác quay lại: “Ai đó?”
Mẫn Nguyệt
thầm than bản thân xui xẻo, tò mò làm gì để bây giờ bị bắt gặp như thế
này. Cô ảo não xoay người lại, đến khi nhìn rõ mặt nhau thì cả hai người đều sửng sốt.
”Lạc Vĩ Đình!”
”Nam Cung Mẫn Nguyệt!”