Sáng sớm Mẫn Nguyệt mơ màng tỉnh dậy liền thấy Nam Cung Âu Thần đang chỉnh lại âu phục. Nam Cung Âu Thần không cần quay đầu cũng biết là cô đã thức dậy.
"Dậy rồi?"
Mẫn Nguyệt "Ừ" một tiếng, vẫn nằm yên, không hề có ý định rời giường. Cô nhìn anh cài xong cúc áo, sau đó lấy một cái cà vạt từ trong tủ quần áo ra. Cái cà vạt đó chính là cái cô tặng anh. Mẫn Nguyệt lập tức cười vui vẻ bước xuống giường, tự động đi đến cầm lấy cà vạt từ tay anh.
Mẫn Nguyệt cẩn thận thắt cà vạt cho Nam Cung Âu Thần, thắt xong, cô khoanh tay ngắm anh từ trên xuống dưới, sau đó cười vô cùng đắc ý.
"Quả nhiên ánh mắt thẩm mĩ của em thật tốt! Đương nhiên, anh cũng rất đẹp trai."
Anh bật cười, ngắt nhẹ mũi Mẫn Nguyệt, thật hết cách với cô.
Sau khi Mẫn Nguyệt đánh răng, rửa mặt xong hai người cùng nhau xuống phòng ăn để ăn sáng. Nam Cung Hạ và những người khác đều đã ngồi sẵn trong phòng ăn. Hạ Linh Lung vừa nhìn thấy hai người liền chào hỏi:
"Anh Âu Thần, chào buổi sáng!"
"Mẫn Nguyệt, chào buổi sáng!"
Mẫn Nguyệt không thích cách xưng hô này của Hạ Linh Lung, giống như cô và cô ấy rất thân với nhau vậy. Chỉ là cô nghĩ không ra cách xưng hô nào khác phù hợp, thôi thì mặc kệ nó vậy.
Hạ Linh Lung lén nhìn Nam Cung Âu Thần, thấy anh không đeo cái cà vạt mà cô tặng thì hơi thất vọng, ánh mắt có phần ảm đạm.
Hộp quà của Hạ Linh Lung, Nam Cung Âu Thần còn chưa mở ra đã bị tống vào góc trong cùng của tủ áo. Có lẽ cả đời này cũng không thể thấy nó, nói chi đến cái cà vạt nằm trong đó. Mẫn Nguyệt đã lén nhìn thử hộp quà đó, thì ra cái cà vạt ngày hôm qua Hạ Linh Lung tranh với cô chính là muốn tặng cho Âu Thần. Cô đột nhiên nhớ đến lời nói của Hạ Linh Lung lúc đó ở trung tâm thương mại. Người quan trọng? Ha, rất thú vị.
Ăn sáng xong, Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt chia tay Nam Cung Hạ. Lúc hai người đi, Hạ Linh Lung còn lưu luyến nhìn theo. Nam Cung Âu Thần đưa Mẫn Nguyệt về Lưu Ly Bảo trước rồi mới đến công ty.
Mẫn Nguyệt vừa về tới Lưu Ly Bảo không bao lâu thì liền có người chạy tới tìm cô. Mẫn Nguyệt không ngờ đó lại là Vũ Điềm Điềm. Cô gái này vội vã đến đây tìm cô làm gì?
Lúc bác Trương thông báo, Mẫn Nguyệt đang ở hoa viên xem bản báo cáo về tổ chức trong tháng này mà An Triết Hàn đưa tới. Cô phát hiện, hình như từ sau khi tổ chức J hợp tác với Nam Cung gia thì đơn hàng gửi đến nhiều hơn trước, việc gì cũng làm dễ dàng hơn. Xem ra hợp tác với Nam Cung gia không phải là ý kiến sai lầm. Nghe Vũ Điềm Điềm đến, cô cho người đưa cô ấy đến hoa viên, còn chuẩn bị nước trước.
Vũ Điềm Điềm vì vội vàng chạy đến đây, nên vừa ngồi xuống liền cầm cốc nước mà Mẫn Nguyệt chuẩn bị trước uống một hơi hết sạch. Mẫn Nguyệt không gấp hỏi cô có chuyện gì, chỉ là ngồi chờ cô bình ổn hơi thở.
Vũ Điềm Điềm uống nước xong thì lập tức hỏi: "Nguyệt Nguyệt mình nghe nói người kia đã trở về rồi?"
Mẫn Nguyệt không hiểu nhìn cô: "Người kia?"
"Chính là Hạ Linh Lung!"
Mẫn Nguyệt tiếp tục nhìn bản báo cáo, thản nhiên trả lời: "À, đã về rồi." Cô quên mất, Hạ Linh Lung đã quen Thần từ nhỏ, vậy cũng có nghĩa là quen với bọn Vũ Á, Vũ Điềm Điềm. Chuyện cô ấy về nước ngày hôm qua lớn như vậy, Vũ Điềm Điềm biết cũng không có gì lạ.
Không ngờ Vũ Điềm Điềm nghe xong liền bật dậy, giọng nói khiếp sợ: "Cái gì? Thật sự đã trở về rồi?"
Mẫn Nguyệt bị phản ứng mạnh mẽ của cô làm giật mình, không hiểu làm sao. "Phải đó, cô ấy đã trở về rồi, hiện tại đang ở nhà chính với ba nuôi. Điềm Điềm, cậu làm sao vậy?"
Vũ Điềm Điềm bực bội ngồi xuống, lẩm bẩm: "Đã đi rồi, sao lại còn trở về! Đúng là đáng ghét!"
Mẫn Nguyệt nghe thấy rất rõ lời Vũ Điềm Điềm nói, cô kinh ngạc hỏi: "Cậu không thích cô ấy?"
"Không thích!" Vũ Điềm Điềm rất thẳng thắn trả lời, ngay từ nhỏ cô đã không thích Hạ Linh Lung. Cô ấy luôn khiến cho cô có cảm giác giả tạo.
Mẫn Nguyệt khá bất ngờ, cô nghĩ rằng Hạ Linh Lung đã quen với Điềm Điềm nên hai người sẽ rất thân, nhưng không ngờ lại như vậy. Không để cho Mẫn Nguyệt thắc mắc tiếp, Vũ Điềm Điềm đã nói qua chuyện khác.
"Nguyệt Nguyệt, cậu đã gặp Hạ Linh Lung rồi?"
Mẫn Nguyệt gật đầu, Vũ Điềm Điềm hứng thú hỏi tiếp: "Thấy Hạ Linh Lung như thế nào?"
Mẫn Nguyệt không hiểu Vũ Điềm Điềm muốn nói đến cái gì, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Cô ấy rất đẹp."
Vũ Điềm Điềm mất hứng, bĩu môi nói: "Dù đẹp như thế nào cũng không bằng cậu!" Không phải Vũ Điềm Điềm khoe khoang, mà thật sự Nguyệt Nguyệt rất đẹp, đôi lúc cô nhìn còn cảm thấy rung động. Còn về Hạ Linh Lung, sáng nay Vũ Hiên cầm hình đến cho cô xem, cô còn không tin cô ta đã trở về nhưng không ngờ lại là thật. Vũ Điềm Điềm có liếc qua bộ dáng của Hạ Linh Lung trong hình, đúng là rất đẹp. Nhưng nếu đem so sánh với Mẫn Nguyệt thì Hạ Linh Lung hoàn toàn thua về khí chất. Khuôn mặt Hạ Linh Lung đẹp như búp bê, chính vì vậy sẽ khiến cho người ta cảm giác không chân thật, lại cứng ngắt, tựa như búp bê đặt trong lồng kính. Còn Nguyệt Nguyệt thì khác, nét đẹp của cô ấy mang theo một chút cao quý, diễm lệ, trên môi luôn có nụ cười nhẹ. Thoáng nhìn đã làm cho người khác kinh diễm, cũng sinh động hơn.
Mẫn Nguyệt đối với lời nói này của Vũ Điềm Điềm chỉ cười, không phản bác. Là con gái, thì làm sao không thích được người khác khen chứ. Nếu cô nói không phải thì cô đã quá giả dối rồi. Mẫn Nguyệt tự nhận là so với Hạ Linh Lung thì cô không hề kém cái gì.
Mẫn Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua trên bàn ăn liền hỏi Vũ Điềm Điềm: "Điềm Điềm, hàng cây tử đằng ở trước cổng Lưu Ly Bảo từ đâu mà có?"
Vũ Điềm Điềm cảm thấy hơi kì lạ khi Nguyệt Nguyệt hỏi vấn đề này, nhưng cũng rất ngoan ngoãn trả lời: "Hàng cây tử đằng đó đã có từ rất lâu rồi. Lão đại..... Là vì Hạ Linh Lung thích nên mới quyết định trồng nó. Sau đó hai người rất thích chơi đùa dưới tán cây tử đằng đó. Nhưng chuyện này là của lúc nhỏ rồi." Về sau giọng nói của Vũ Điềm Điềm càng nhỏ, vụng trộm quan sát sắc mặt Mẫn Nguyệt, xem cô có khó chịu không.
Lòng Mẫn Nguyệt trầm xuống, Thần đối xử với Hạ Linh Lung đúng là rất khác biệt.
"Hạ Linh Lung cũng thích màu tím?"
Vũ Điềm Điềm gật mạnh đầu, vô cùng chắc chắn nói: "Là rất thích, từ nhỏ mọi người đều biết cô ta thích màu tím."
Mẫn Nguyệt có phần suy nghĩ, khuôn mặt cô và cô ấy hơi giống nhau, đến cả sở thích cũng giống. Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi! Mẫn Nguyệt đột nhiên lại có cảm giác không tốt về chuyện này.
Vũ Điềm Điềm lo sợ Mẫn Nguyệt tiếp tục hỏi về Hạ Linh Lung nên liền tìm cớ đi trước. "Nguyệt Nguyệt, mình đột nhiên nhớ ra là nhiệm vụ mà lão đại giao cho mình vẫn chưa hoàn thành nên mình đi trước đây."
Nói xong, cô liền chạy đi, Mẫn Nguyệt mắng thầm, cô ấy chạy nhanh như vậy làm gì chứ, cô cũng đâu có ăn thịt cô ấy. Vũ Điềm Điềm chạy được một nửa thì chợt nhớ ra cái gì đó, quay lại hét lớn với Mẫn Nguyệt. "Nguyệt Nguyệt, nhớ cẩn thận Hạ Linh Lung, đừng để cho cô ta cướp mất lão đại!" Vũ Điềm Điềm vừa dứt lời liền chạy mất, không thấy bóng dáng.
Mẫn Nguyệt đầu đầy vạch đen, Điềm Điềm nói như vậy là có ý gì? Thần cũng không phải là đồ vật, sợ cướp mất gì chứ! Mẫn Nguyệt cười lắc đầu, tiếp tục xem bản báo cáo của mình.
Từ sau ngày hôm đó Mẫn Nguyệt vẫn chưa gặp lại Hạ Linh Lung. Nhưng cô rất
ít gặp Nam Cung Âu Thần và những người khác. Dường như tất cả mọi người đang bận rộn chuyện gì đó. Số lần cô gặp anh còn có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi tối Thần về đều rất trễ, còn mệt mỏi. Vũ Á và những người khác thì như bốc hơi. Mẫn Nguyệt không hiểu, rõ ràng dạo này trên hắc đạo rất yên ổn mà, có thể xảy ra chuyện lớn gì mà khiến người của Nam Cung gia bận rộn vậy chứ.
Mẫn Nguyệt không thấy được Âu Thần, nhưng cô phải chào đón một vị khách đến chơi bất ngờ, Hạ Linh Lung! Mẫn Nguyệt nhìn người đang ngồi đối diện một cách kì dị, không đợi Hạ Linh Lung mở miệng cô liền nói trước.
"Thần không có ở nhà, nếu cô muốn tìm anh ấy thì ngày khác lại đến đi."
Nhưng Hạ Linh Lung hoàn toàn không có ý thất vọng hay muốn đi, mà cười dịu dàng, khuôn mặt hơi bối rối, dần ửng đỏ. "Không phải, tôi không tới tìm anh Âu Thần. Người tôi muốn tìm là cô!"
Mẫn Nguyệt cảm thấy càng kì lạ hơn, cô nhớ rõ là cô với Hạ Linh Lung không hề quen thân mà. Cô ta đến tìm cô làm gì?
Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Mẫn Nguyệt, Hạ Linh Lung cười gượng giải thích: "Tôi chỉ muốn trò chuyện cùng cô một chút thôi, không có vấn đề gì chứ?"
Mẫn Nguyệt rất muốn nói có, cô không hề thích Hạ Linh Lung một chút nào. Nhưng cô không thể làm vậy, còn chưa kể cô không biết mục đích của Hạ Linh Lung đến đây là gì. Nên cô chỉ mỉm cười cho qua: "Không có vấn đề!"
Bác Trương nhanh chóng mang trà lên cho Hạ Linh Lung, rồi lui lại đằng sau. Hạ Linh Lung nhận lấy tách trà, tươi cười với bác Trương: "Bác Trương, đã lâu rồi không gặp. Con rất nhớ bác, bác có nhớ con không, con là Linh Lung!"
Bác Trương vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, nghiêm túc trả lời: "Vẫn nhớ, cô Hạ!"
Nghe giọng điệu xa lạ của bác Trương khiến khuôn mặt của Hạ Linh Lung hơi trầm xuống, bàn tay nắm chặt tách trà. "Bác Trương sao lại xa lạ như vậy, bác đã không thích Linh Lung nữa sao?"
Gương mặt đầy ủy khuất, thật sự rất khiến người thương tiếc. Đáng tiếc, bác Trương nhìn cũng không nhìn, khom người cúi chào. "Xin lỗi cô Hạ, tôi vẫn có việc cần làm, tôi vào trong trước."
Sau đó ông thoáng liếc mắt Mẫn Nguyệt, nhắc nhở cô: "Mẫn Nguyệt, chưa ăn cơm thì con đừng uống nhiều trà, không tốt cho bao tử."
Động tác uống trà của Mẫn Nguyệt hơi dừng lại, cô ngượng ngùng đặt tách trà xuống, cười ngọt ngào với ông. "Bác Trương, con biết rồi, sẽ không uống nhiều!" Bác Trương hài lòng gật đầu rồi đi vào trong.
Thái độ phân biệt đối xử rõ ràng như vậy ai cũng nhìn ra. Sắc mặt Hạ Linh Lung hơi đổi, nhưng cũng không biểu hiện quá đáng, rất nhanh đã phục hồi như bình thường. Ngược lại Mẫn Nguyệt luôn quan sát cô ta, không khỏi có điều suy nghĩ, người có thể nhẫn nhịn đến như vậy thì không đơn giản.
Hạ Linh Lung quan sát một vòng xung quanh rồi mới cảm thán: "Lưu Ly Bảo so với lúc trước không hề thay đổi."
Mẫn Nguyệt cũng gật đầu, sau đó nói: "Nhưng rất nhiều người và chuyện đều đã thay đổi rồi."
Lời nói này đầy thâm ý, Hạ Linh Lung lẳng lặng nhìn Mẫn Nguyệt, một lúc lâu mới nở nụ cười ôn hòa: "Đúng vậy, rất nhiều việc đã thay đổi."
"Tôi muốn đi xem hàng cây tử đằng một chút, cô đi với tôi được không?"
Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút liền đồng ý: "Được"
Hai người từ từ đi dạo dưới tán cây tử đằng to lớn, từng chùm hoa tím rũ xuống tạo nên khung cảnh vô cùng rực rỡ, kèm theo một chút ảo mộng. Hạ Linh Lung vừa đi vừa nói: "Lúc nhỏ anh Âu Thần rất thích nằm dưới tán cây tử đằng này đọc sách, tôi ở bên cạnh anh ấy. Có khi chúng tôi lại đùa giỡn với nhau, đùa giỡn mệt thì lăn ra nằm ngủ. Giờ nghĩ lại quãng thời gian đó là quãng thời gian vui vẻ nhất."
Mẫn Nguyệt đi đằng sau vẻ mặt nhàn nhạt nghe Hạ Linh Lung kể chuyện. Cô nghĩ một Nam Cung Âu Thần thích cười, thích đùa giỡn như vậy cô chưa thấy bao giờ. Nhiều lúc cô thấy thật ghen tị với Hạ Linh Lung, có thể gặp Thần sớm hơn, cũng ở bên anh ấy khi anh ấy đau khổ nhất.
Hạ Linh Lung đột nhiên dừng lại, xoay người đối mặt với Mẫn Nguyệt. Giọng nói lộ ra sự ngượng ngùng, xấu hổ, hai má ửng đỏ: "Thật ra từ nhỏ tôi đã thích anh Âu Thần, đến bây giờ vẫn không thay đổi."
Mẫn Nguyệt cười lạnh, chịu nói đến vấn đề chính rồi sao. Cô nghiêng đầu hỏi Hạ Linh Lung: "Cô nói với tôi chuyện này làm gì?"
"Cái đó...... Tôi mong cô có thể giúp tôi." Hạ Linh Lung vừa nói vừa nắm tay Mẫn Nguyệt, vẻ mặt chân thành.
"Giúp cô?"
"Tôi muốn trở thành bạn gái của anh Âu Thần. Mà cô mấy năm nay đã ở bên cạnh anh ấy, chắc chắn hai người rất quen thuộc. "
Mẫn Nguyệt đột nhiên quay về vẻ lạnh lùng, cả gương mặt không hề có ý cười. Cô gạt tay Hạ Linh Lung ra, quay lưng đi, để lại câu nói lạnh như băng: "Xin lỗi, tôi sẽ không giúp cô."
Hạ Linh Lung ở đằng sau sững sờ, bàn tay nắm chặt góc áo, hét lớn: "Tại sao? Không lẽ cô ích kỷ như vậy, không muốn anh Âu Thần có bạn gái? Đừng quên anh ấy không phải là của riêng cô. Một ngày nào đó anh ấy sẽ có vợ, còn cô chỉ là em gái trên danh nghĩa của anh ấy mà thôi."
Bước chân Mẫn Nguyệt ngừng lại, nhưng vẫn không quay đầu. Hạ Linh Lung cho rằng Mẫn Nguyệt bị ảnh hưởng lời nói của cô nên tiếp tục nói: "Hơn nữa, dù nhiều người và chuyện đều thay đổi thì như thế nào, vẫn có thứ không thể thay đổi, giống như hàng cây tử đằng này vậy!"
Đây chính là phản bác lại câu nói lúc nãy của cô sao? Hạ Linh Lung muốn nói với cô rằng có như thế nào thì tình cảm của Thần với cô ta cũng không thay đổi sao? Mẫn Nguyệt cười trào phúng, cô quay người lại, từng bước từng bước đến gần Hạ Linh Lung.
Mẫn Nguyệt dựa sát vào người Hạ Linh Lung, nở nụ cười như có như không, nhẹ nhàng nói từng chữ bên tai cô ta. "Nếu cô tự tin sẽ có thứ không thay đổi như vậy, tại sao không tự giành lấy anh Âu Thần, cần gì phải nhờ tôi giúp. À tôi cũng nhắc nhở cô, Thần là của tôi, anh em trên danh nghĩa thì thế nào. Cả đời này anh ấy cũng là của tôi, cô đừng nghĩ sẽ cướp được." Nói xong Mẫn Nguyệt khiêu khích nhìn Hạ Linh Lung, không chút do dự bước đi, bỏ mặc cô ta một mình ở đó.
Hạ Linh Lung uất hận nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt mà cô cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Mẫn Nguyệt vừa đi vừa cười lạnh, Hạ Linh Lung này là muốn ra uy với cô? Mẫn Nguyệt nhớ đến lời nhắc nhở của Vũ Điềm Điềm về Hạ Linh Lung. Muốn cướp Thần đi? Hừ, xem Hạ Linh Lung có bản lĩnh đó không đã!